Subscribe:

Gặp gỡ nhà thơ trong thương lượng với thời gian


Hồ Xuân Hương

Chúng ta không thể mất một Hồ Xuân Hương! 
Chúng ta không thể mất một Hồ Xuân Hương, cho dù đương thời có những kẻ hạ tiện đã xúc phạm Bà theo một phương thức nặc danh nào đó; Nhưng sức sống huyền thoại và chiếc bóng hư ảo của Bà, cộng chung với tài năng kiệt xuất, ý thức bướng bỉnh và tâm hồn nhân ái của những nam nhân - những thi sĩ cùng thời, đã làm nên một gương mặt khác trong đời sống thi ca bác học nửa sau thế kỷ thứ XVIII và khiến gương mặt đó rực sáng trong suốt lịch sử thi ca Việt Nam, đặc biệt là thi ca truyền miệng. Và giờ đây, cho dù thời gian với Xuân Hương, đã trả lại quyền lực và danh tiếng thực sự của Bà, người yêu thơ vẫn nhớ Xuân Hương, như mong nhớ những gì phong phú, phồn thực, hoang dã, và không thể từ chối trong ký ức. Tết Nguyên Đán 2014 đã đến, Hòang Kim Bảo xin gửi tới bạn đọc một trong chùm 5 bài viết về Thơ Hồ Xuân Hương; cũng là một tri ân và cảm tạ với Xuân Hương và những thi sĩ huyền thoại vô danh nhiều thời đại mang tên Xuân Hương. Xin từ biệt và hẹn gặp lại. Xin chúc bạn đọc một năm mới an khang thịnh vượng.


Bức thư thứ hai mươi bảy

23h ngày 10/12
Em đang yêu, và có lẽanh cũng bắt đầu nhưthế,
vậy sao anh cứnói tình yêu rồi sẽhết? Thếanh định
căng sợi yêu ra bao nhiêu cm? Em là một người tựyêu
em và yêu cảnhững nỗi thất vọng của mình, em cũng
yêu cảsựhoài nghi và nỗi sầu muộn của anh nữa, cho
đến cảnỗi bối rối không biết nói xạo nhưthếnào để
đến với em. Anh ơi anh cứsống nhưanh muốn, bao giờ
không yêu em nữa thì anh cứnói. Sắp đến tháng thứ
bảy rồi mà, có vượt qua tháng thứbảy được không? Em
sẽkhông thểnhưngười yêu cũcủa anh, “bỏthì thương,
vương thì thì tội”. Em yêu và có lòng kiêu hãnh của
mình. Hay là anh đang muốn bỏem? Yêu là yêu, chứ
cốkéo dài sợi yêu mỏng manh ra làm chi?
Trưa nay vừa chợp mắt, em đã thấy hiện ra khuôn
mặt, cái má hồng hào của anh, và em muốn hôn lên đó.
Anh giống một người thân thiết, gần với em nhưcon
cún nâu, mà khi ôm cún, giấc ngủcủa em ấm áp hơn,
tin cậy hơn. Em vẫn biết anh là một người đàn ông hào
hoa, dễxúc cảm, và sẽcó nhiều cô gái phải lòng anh.
Nếu anh cũng rung cảm và theo họ, em sẽkhóc như
bây giờem đã khóc. Làm sao ngăn cấm được người đàn
ông của mình, chỉbuồn vì tình yêu đã không đủ đểtrở
thành “những mối tình duy nhất”. Nhưng em không
thích loại tình yêu có thể đốt cháy, có thểdập tắt cảlửa
lòng; có chăng lửa của tình yêu đó đã bị đốt cháy bởi
diêm sinh, không phải lửa của một tình yêu chân chính.
Anh ơi em bỗng nhớlời thoại của một nhân vật:
“Ngươi nói ngươi yêu nàng? Nhưng ngươi có thểlàm
gì được cho nàng? Uống dấm ư? Nuốt cá sấu ư? Hay tựxé
xác ngươi ra đểchôn sống cùng với nàng? Ta cũng làm được
nhưngươi. Ta nói cho ngươi hay, tình yêu của bốn mươi
ngàn thằng anh nhưngươi cộng lại cũng không sánh được
tình yêu của ta đối với nàng”.
Anh biết câu này của ai không? Đó là của Hamlet
khi chàng giật bàn tay Laơctơ đang túm cổáo chàng,
dưới tấm huyệt sắp chôn xác Ôphêlia, người thiếu nữ
hiền thục mà chàng yêu nhưng phải ghét bỏvà chối từ.
“... Chúa đã cho cô một bộmặt, nhưng cô lại tạo ra một bộ
mặt khác”.
Cuộc đời là thế, và em yêu những người đàn ông
khó tính, kiêu bạc, sâu sắc và nghiêm túc, nhưng lại
phải tài hoa nhưgã Oneghin cơ. Em tham quá, đúng
không? Nhưng em thấy họtrộn lẫn trong anh, và sự
say đắm của em không thểnào ngừng lại, chàng Đôn
Joan của em ạ. Vào Sài Gòn em sẽtìm một cuốn Chí
tôn ca. Em vui mừng vì anh đã chú tâm vào sửthi và
kinh sách. Phật Đà từng nói: “Có cái gì còn cao hơn mạng
sống, cao hơn cảtình yêu và thân xác ta, đó là Chân Ngã.
Hãy tin ta”. Sửthi và Chí tôn ca dạy con người cách tìm
lại Chân Ngã, cái bản thể đích thực, cũng là chân giá trị
của con người, và em bịchinh phục vì điều đó.
Thôi em ngủnhé, anh yêu. “Em ngủ đi”. Em thích
câu nói đó. Nhưng anh hiểu biết nhưthế đểlàm gì, chỉ
có ích khi yêu em thôi. Ngày mai gian khổlắm, người
đàn ông và nhà triết học của em ạ.
24h
Hình nhưem chủquan, không hiểu rằng anh đang
một mình vượt qua những định chếcủa tinh thần, một
mình vượt cạn đểchống lại những giới hạn của tinh
thần đểthấy ngọn lửa của tâm hồn đang thắp lại. Cho
dù em không được coi nhưmột thếgiới thức tỉnh,
nhưng ánh sáng hư ảo của tình yêu đã làm em xao
xuyến. Trong điều này, em chỉthấy mình may mắn hơn
anh mà thôi. Anh sâu sắc hơn, nhiều kinh nghiệm sống
hơn, gặp được nhiều người tốt hơn, vì vậy mà khó thức
tỉnh hơn em. Em không hoàn hảo, không có tiếng tăm,
lại đơn độc, một mình sống với những ảo vọng và tình
yêu xa xôi. Và chúng ta vô tội trước thếgiới rắn chắc
không có tình yêu.
Và với em, thếgian hiện lên nhưmột đóa hoa.
Nhưng em biết, nhờlinh hồn trong trẻo của anh
nên thếgian mới trởlại với em đẹp tươi nhưvậy. Bạn
em chỉtìm được một người đàn ông không thành thực,
thếlà thếgian sụp đổ. Phải ăn mừng vì sựmay mắn
này, bằng một tập truyên, một chai vang và một bánh
gatô anh nhé. Anh sắp in cuốn sách của anh chưa? Em
không hiểu nhiều vềtriết học nhưng dòng nào của anh
em cũng yêu, vì đó là một phần linh hồn của anh mà.
Em chưa ăn. Nếu buổi sáng chưa bắt đầu bằng
một chén trà thì việc ăn sẽngưng lại. Nhưng có lẽcũng
vì em đã ăn socola trước khi đi ngủ, không thấy đói gì
hết, và em đã hiểu vì sao dân châu Âu lại khỏe mạnh và
nhiều năng lượng nhưvậy. Em nghĩanh sẽbuồn cười
lắm, nếu nhưanh biết rằng khi nói đến ăn, sựhoang dã
trong em bỗng nhiên thức dậy, và làm kinh sợcả đám
ngũhổmà anh đem về. Anh tin không, em vừa thoáng
thấy một cái rung mình cùng với một tiếng gầm.
Em nghe nói có những cách tìm được tiền kiếp,
một lúc nào thửxem sao, anh và em cùng thửnhé.
Em sẽphải ngưng viết, vì sáng mai em có tiết dạy
vào lúc 9 giờ. Chiếc đồng hồcủa anh làm em vui một
cách lạlùng.
Sẽcó một cô bé cùng đi với em. Mong sẽnhìn thấy
nhau đêm mai anh nhé.
Những lá thưgửi cho nhà văn NHT vào những
ngày trước Tết Nhâm Thìn.
HN ngày…
Anh NHTquý mến!
Thoạt tiên đọc lá thưthứnhất, em hơi buồn và tiếc,
vì nếu anh nghe theo lời khuyên can của em, nền văn
học của chúng ta sẽmất một cây bút sắc sảo, và mất
một sựphán xét thông minh, chân thật. Nhưng, vì điều
ngược lại, em là một trong sốnhiều, rất nhiều người, sẽ
nâng cốc cho sựkhông may mắn trong ái tình của một
nhà văn, và nhưthế, định mệnh chính là một ngôi sao
bướng bỉnh.
Em gửi mấy bài nho nhỏanh đọc đểhạnhiệt.
Cách viết umua của anh thật là thú vị, nhưng nhớphải
cân nhắc đấy. Lâu lắm rồi em mới thấy lại một cây bút
thông minh nhưanh đấy. Cảm ơn anh. Ngày mai em sẽ
điện thoại nhắc các bạn em đọc bài viết mới nhất của
anh vềbác Tô Hoài.
Thân mến. PHH
HN ngày…
Anh NHTquý mến!
Em đã đọc ngay phần viết vềNT. Đểem đọc Tô
Hoài và con dếrồi em sẽviết cho anh nhé. Bảng xếp
hạng của anh đáng giá đấy. Hồi bé em toàn đọc truyện
ngoại, nên đọc cái khác không vào mấy, t hấy truyện dở
song chỉbiết lúc lắc cái đầu, còn thì chỉbay vật vờnhư
con bướm. Em cũng nhận thấy nền văn học của chúng
ta cần phải định vị được những giá trị, và định vị đúng,
có thếmới tiến lên được.
Anh nhớgiữgìn sức lực và nuôi dưỡng ngọn lửa.
Trong bốn yếu tốcăn bản của vũtrụ, anh đã giành được
một phần nồng cháy nhất của lửa tam muội rồi đó, còn
gió thì đã nhờInternet thổi đi rồi.
Cảm ơn vì anh đã gửi một chút lửa và gió đó cho
em. PHH.
HN ngày…
Anh NHT quý mên!
Em đã đọc hết mấy chục trang anh viết, đọc hết
NĐthì bật khóc. Thấy đau cho văn học, những giá trị
giảvà nhân sinh đơn giản, đen bạc, và thấy thương
xót con người. Anh đã làm được một việc lớn anh
ạ, đểcác nhà văn đừng bao giờviết nhưvậy nữa,
đểcác nhà văn đừng viết, nếu nhưkhông thật hiểu
thời đại và con người. Nhưng các nhà văn, cũng như
trí thức, cũng nhưngười lính, cũng nhưcông nông,
thực ra ai cũng khổ, chỉtrách nhà văn kia đã “hy sinh”
con người. Điều đó cũng cắt nghĩa vì sao Văn học Việt
Nam không có tác phẩm lớn. Anh đã đúng, NHT ạ; và
ngoài một cựu biên tập viên, cộng với một nhà sáng
tác và phê bình nhưanh, thì không ai làm được. Em có
khách, một khi khác em lại viết cho anh nhé, ngày mai
em sẽ đón Quỳnh Hương.
Thân mến. PHH.
HN ngày…
Anh NHTquý mến!
Em đã nói với QH, mặc dù anh đang giúp cuộc
sống hoàn tất luật nhân quả, nhưng thêm một chút trắc
ẩn nữa được không? quên họ được không? Em cũng
đang quên họ, quên chưa hết nhưng đã thấy mình và
thiên đàng cao vời vợi. Em muốn anh hướng tài năng
của anh vào một hướng khác, với một tinh thần khác.
Em nghĩanh và QH sẽcó những bài thơkhác..., và việc
đó quan trọng với cuộc đời ta hơn nhiều anh ạ. Ngày
trước em muốn nhìn thực tại trong ảo mộng, với người
yêu của mình cũng vậy. Em từng viết: “Có lẽlinh hồn
tôi rất khó sống trong thực tại, dù là trong hạnh phúc”.
Nhưng bây giờ đã khác, vì em đã có một người yêu
thật tốt, và một hạnh phúc gần với sựan lạc. QH do số
mệnh, chắc cũng đang muốn tìm một bờvai nương tựa.
Nếu anh muốn đến với QH, anh hãy mang tới cho nàng
cảm giác vềsựbình yên, ngoài trí tuệ đầy sóng gió của
anh. Theo em thì bạn em và hạnh phúc của anh quan
trọng hơn mấy người be bé kia mà anh đang chiến đấu,
và người đàn bà yếu đuối sẽthích những lá thưtình
hơn là những trận bút chiến.
HN ngày…
Anh NHTquý mến!
Em gửi mấy bài đã in, khi nào rảnh anh đọc nhé.
Em tin đọc xong rồi thếnào anh cũng nói: PHH viết
hay đấy chứ. Mình chơi với bạn này không uổng phí.
Em mừng vì bạn em đã được anh chăm sóc. Thỉnh
thoảng anh hãy tặng hoa cho nàng, anh ạ.
Tạm biệt và cảm ơn anh. Tạm biệt.
HN ngày…
Anh NHTquý mến!
Em thấy anh thẳng thắn, can đảm một cách tự
nhiên y nhưchú hà mã đơn độc trong một truyện rất
ngắn của nhà văn Ý Umberto: “Khi ý nghĩhiện hình”.
Truyện thếnày: Chảlà Hà mã thấy xung quanh giảdối
lắm, nó phát chán và định dời sang nam cực, nhưng
trên đường đi, nó lại thấy một anh câu lươn ngồi trên
mạn thuyền, vừa chặt lươn cho vào nồi vừa hát dụ
lươn đến ăn mồi. Hoảng quá nó liền bơi đến một hòn
đảo, nhưng ở đó rất lạnh, lạnh đến nỗi ý nghĩvừa ra
khỏi đầu đã đóng băng, thành thửnhững ý nghĩcủa
nó thiên hạ đều biết hết, mà nó lại không ngừng suy
nghĩ được, ví như“thằng gấu này ngu ngốc, mụlợn
kia xệmông...”, thếlà bọn ấy ghét nó. Và các bạn thấy
đấy, cho đến bây giờ, hà mã vẫn đơn độc một mình với
những ý nghĩ đóng băng hiện hình trên đầu.
Nhưng anh NHT à, anh làm em ngạc nhiên lắm, và
em cứtựhỏi là tại sao tình cảm của anh với một người
phụnữhiền hậu nhưbạn em đã không làm tâm hồn
anh dịu lại? Hay có lẽtình cảm đó cũng giống nhưlàn
nước nhẹchỉlàm lửa cháy lớn hơn?
Em đang hoàn thiện bản thảo , chờtrời ấm lên chút
nữa sẽ đưa in. Trưa hôm qua, ánh mặt trời chỉbừng lên
độba bốn giờ đồng hồ, còn hôm nay nó lại ngủquên ở
đâu ấy?
Anh nhớgiữsức khỏe, nhất là cẩn trọng khi đi
đường, đừng phóng xe nhanh quá, anh NHTnhé!
Khoảng 23 bạn em sẽra Hà Nội. Sốphận của nàng
làm em đau xót. Không biết ai sẽcứu được Quỳnh
Hương? Định mệnh là một nữthần bí ẩn. Em chúc anh
may mắn.
Thân mến chào anh. PHH
Tới VũNgạn Chi
29/12
10h sáng em mới thức dậy. Xung quanh vắng lặng
và ánh nắng đẹp hơn bao giờhết. Mùa xuân đã đến
rồi sao?
9h ngày 30/12
Anh chưa đọc thưem? Sáng nay em dậy muộn,
không gian lạnh và ẩm ướt làm em ngây ngất và thích
vô cùng. Mùa xuân đấy, các cây cối gầy guộc của em
đang chờ đợi sẽnởhoa, cây sung sẽsống lại và nảy
mầm, và nhất là anh sẽyêu em, mặt đất chắc chắn và
bình yên của anh.
Kỷniệm và những lời dịu dàng là một mảnh khác
của cuộc đời chúng ta, còn trong thực tếnếu có anh ở
bên, em sẽthêm vào mặt đất bình yên con hổtrắng dịu
hiền của anh, những bông hoa hoang dại và vừng mặt
trời rực rỡnhất mà em muốn hái.
20h
Không mở được hộp nhạc, em lạnh và sắp bị đóng
băng rồi đây này.
Hiền Phương và TửPhác điện thoại nghe hay lắm.
TửPhác nói cuối năm em sẽcó một người yêu em, và
năm tới sẽlà năm Nhâm thìn nên cực tốt. TửPhác này
ngây thơkhông biết cánh cung thời gian đã bắn đi mũi
tên của thần Cupit từtháng tư, và vì vậy mà các thi
thần đã thôi bịgiam cầm; và kểtừ đó, không một giây
phút nào những trái tim đang yêu không giành lấy thi
ca và tựdo.

Bức thư thứ hai mươi sáu

23h ngày 5/12
Gửi VũNgạn Chi
Em chắc rằng đêm nay anh mới nhận được ảnh
hoa của em chuyển tiếp từcon Hương. Trên mạng có
bức Mùa thu vàngvà Tháng bacủa Levitan. Em chờanh
đểlấy ra màn hình cho em, bức Tháng ba.
Chiều nay em mệt, uống caphe rất nhiều mà vẫn
không khỏi mệt, lại còn muốn ngủnữa. Chắc là caphe
ngô rồi. Buồn cười thật.
Em mong đêm bình yên và sẽgặp anh.
Hoa hồng là một thứkỳlạ. Dù nởhết và héo khô
cũng vẫn đẹp. Những bức vẽhoa ấy, nó gợi cho em một
cảm giác đau lòng vềmột vẻ đẹp không được chăm sóc,
một vẻ đẹp bịlãng quên, bịbỏmặc, mà đẹp đến thế. Từ
bức tranh nghe nhưcó tiếng thởdài.
Anh có nhớmột câu thơcủa Chinh phụngâm
không?: “Phù dung vẫn đứng bên sông bơsờ”- Hệt như
một người đàn bà. Có lẽtác giảcủa những bức tranh
kia như đã tiếp cận mỹhọc của chủnghĩa hiện sinh, cho
dù bốcục vẫn còn cổ điển.
Anh đúng là một gã đàn ông và là một nhà sửhọc,
đang sốt vì bao nhiêu sựkiện, “thời gian đâu mà hoa với
hoét”,thểnào anh cũng nói thế, nhưng em đoán chắc
phát hiện của em sẽlàm anh cảm động cho mà xem.
“Ừ, tốt”, anh sẽnói thếrồi lại vùi đầu vào công việc chứ
gì. Thôi em ngủ đây, mai còn dậy sớm, dù sao viết cho
anh em cũng đã khỏi mệt rồi. EYA.
2h 15ph
8/12
Mạng lại tốt anh ạ, thếlà em lại viết thưcho anh
được rồi. Đấy anh thấy không, cứbình tĩnh, nhưlà câu
thơcủa Eptusenco mà anh đọc cho em ấy. Nhưng việc
này chắc là do anh đã đến và mang sách Phật cho em,
thếlà điều may mắn cũng đến luôn mà.
Thực ra anh cũng đã mang bình yên lại cho em,
cảsựcan đảm nữa, bởi vì nhờcó anh, em đã cảm thấy
người đàn ông giống nhưlà có thật; và điều đó không
liên quan gì đến việc người đó làm thơhay không làm
thơ, người đó nghiên cứu triết học hay làm luật học.
Cứsống bên em thếthôi, và đợi mặt trời mọc, chỉcần
một chén trà và một bông hoa trên bàn. Em vui thích và
hạnh phúc vì thấy anh khỏe mạnh và tràn trềsinh lực.
Chỉcòn một tuần nữa và chỉcòn gặp một lần nữa
là em phải đi rôi. Em thấy sợvì xa anh, sợsống lại
cái cảm giác bơvơnhưlần trước. Anh yêu em nhiều
hơn một ít được không? Sống với em nhiều hơn một ít
được không?
Em thức dậy, tìm cuốn sách anh vừa cho em. Không
biết vì sao hai đêm nay em không ngủ được. Đồng hồ
chỉ2h15. Em định mang rượu ra uống nhưng lại thôi.
Đọc sách một chút và ngắm hoa, bông hoa nởmột
mình trong bóng tối thật là uổng phí, về đêm nó thơm
một cách lạlùng. Ngủngon nhé anh yêu. Nhưng nhớ
hôn em rồi hãy ngủ.

Bức thư thứ hai mươi lăm

12h ngày 19/11
Sáng nay em ngủdậy, rửa mặt, chải đầu, tưới cây,
lau nhà, tắm gội, viết thưcho anh, lát nữa sẽthắp nhang
cho cha mẹvà Đức Phật, rồi nấu ăn. Đểem xem nếu là
anh thì sẽtiết kiệm được mấy việc trong sốnày nhé? -
Không tưới cây? Vậy là em phải làm 5 việc, à 6 việc. Rồi
đi chợ- 7 việc, còn đọc sách và dạy học một tý thì không
đáng kể. Hôm qua em gọi cho Phạm Toàn, nói anh ấy
đọc bài “Cổtích...”. - Bài ấy viết gì?Anh ấy hỏi. Em trả
lời: - “Em viết là nếu tri thức, đặc biệt là tri thức văn học chỉ
đi vào con người bằng một con đường duy nhất, thì sẽchẳng
khác nào con đường dẫn đến một cái cửa đi thẳng xuống nấm
mồ”.Anh ấy cười liền. Đấy, bọn đàn ông thông minh
thế đấy. Hẹn sẽgặp khi nào anh ấy ra Hà Nội, vì đang
bận giảng ởSài Gòn.
Em đùa rằng giờ đây “Người sông Mê” đã giương
cánh buồm lên rồi. Đểxem anh ấy làm lụng ra sao. Có
một điều ởPT và HNĐlà ai cũng chấp nhận được, trừ
bọn không yêu trẻcon và bọn dốt.
Em lại nhớanh rồi. Nỗi nhớthoáng qua nhưmây
và làm em nghẹn thở. Tỉnh giấc là nhìn thấy bông
hồng xinh ởcuối bàn; ngày xưa Krixna cũng nhìn thấy
học trò yêu của mình nhưthế đấy. Thứnăm dài lắm,
còn lâu lắm mới đến thứnăm. Em khóc rồi đây này,
tại anh hết.
Em cứthấy biển yêu lãng đãng ở đâu đây, nó thở,
sáng lấp lánh, im lặng, u buồn, thổn thức và chờdợi.
Thỉnh thoảng em lại nhìn thấy đường chỉtay của anh, rất
đậm, rất dài và khoáng đạt, lòng bàn tay khô ráp, không
biết yêu phụnữnhưng chắc sẽlàm được rất nhiều việc.
Em yêu anh và yêu ngườì đàn ông trong anh, hai người
đó khác nhau, thếmới lạchứ. Hôn em đi. Hôn em nhiều
vào. Nếu có anh bây giờthì hay biết mấy.
20h
Em đi dạy vềlà lên mạng ngay. Vẫn không có thư?
Thật không thểchịu nổi. Anh làm gì mà không viết
thưcho em? Bây giờanh có bận lắm đâu. Hôm nay em
trang điểm, 20 tháng 11 mà, được nhận lời chúc mừng
và được tặng một lẵng hoa lan rất đẹp. Nhưng em thiếu
anh, nhưgió đã thổi vào tất cảnhững gian nhà trống.
Mong rằng đêm nay em sẽ đọc và sẽviết thưcho em,
và vào lúc 0 giờem sẽnhận được thưanh. Nếu có thư
anh, ngày mai em có thểyên tâm và đi khắp thếgiới, sẽ
đem tới nhân loại lời chúc tốt lành nhất và hào phóng
nhất, thế đấy anh yêu ạ.
Em chúc anh ngày 20 tháng 11 với tất cảtình yêu
của em, cũng là chúc cho chúng ta hạnh phúc và may
mắn. YA.ECA.
21h
Kính gửi Tiến sĩVN.
Không biết TS có chú ý tới chương trình “Một thập
kỷChâu Á - Thái Bình dương” của Mỹ? Đặt vấn đềcủa
PHH, với tưcách của một người đã đọc rất kỹtác phẩm
“Chiến tranh tiền tệ” và các dự đoán chiến lược của
Trung Quốc, một người thích lắng nghe các động thái
lịch sử, tất nhiên quan tâm hàng đầu là những động
thái liên quan đến an ninh đất nước, thì câu hỏi của
PHH bây giờlà: Vào thập kỷ8 của thếkỷXX, ai đã
đứng đằng sau vụThiên An môn, và giờ đây, vào thập
kỷ2 của thếkỉXXI, nhân vật nào đã đứng sau cuộc biểu
tình trên phốWool? Một người đã viết Đối thoại, từng
viết vềNitsơ, cũng nhưSopenhau, cũng như đã viết
“Con đường chết”, thì khôngđược phép sai lầm trong
những nhận định lịch sử, PHH nghĩlà nhưvậy. Tiếc
rằng ít có dịp trao đổi đểhọc hỏi thêm.
Cuối thư, xin kính chúc TS mạnh khỏe và có nhiều
thành tựu.
tới VNC
Anh gửi thiệp gì cho em đấy? Tiếc quá. Em định
mởlại gói quà 20/11 của anh song lại ngập ngừng. Thôi
Những cánh hoa tương tư115
em chờanh đến mở. Em vừa nhận được thưVN, anh
ấy tỏra thú vịvìnhận định của em vềcái gọi là “những
động thái lịch sử”. Em nói điều em quan tâm. Là: Ai đã
đứng đằng sau vụThiên An môn, và ai đã đứng dằng
sau vụbiểu tình trên phốWool? Những sựkiện này
liên quan gì đến chương trình “Một thập kỷChâu Á
- Thái Bình dương?” Nhưng có lẽtình hình đang tốt, ít
nhất là một thập kỷtrước mắt.
Anh biết đấy, em chẳng lo gì, chỉlo chiến tranh và
mất anh thôi.
Hôm qua em nhận được giấy mời dự50 năm ngày
thành lập Viện KHGD 6/12/1961 - 2011, và lời hẹn của
Viện này. Em đến đó cũng như đến trong đám cưới,
bạn hữu thì quây lại, những người khác chắc sẽrất
ngạc nhiên vì tại sao nhiều năm rồi mà em vẫn còn trẻ
và vẫn giữ được vẻhiện đại? Nhưng đó là nhờphép
tu của mình, đúng không anh, nhờem đã biết yêu và
chờ đợi, và luôn luôn tin rằng một cuộc sống tốt hơn và
xứng đáng hơn sẽ đến?
Không hiểu tại sao em cứcảm thấy phía bên kia
yếm thếlắm. Có phải tại vì em luôn có anh và chàng
Đôn Joan đi kèm, cái anh chàng đẹp trai, phong lưu
mã thượng và tán gái thành thần ấy? Nhưng đôi khi
đi cùng em lại là Bonconxki và Bedukhov. Tất nhiên là
anh hiểu ngay, thích thật, em chưa yêu ai mà nói gì là
người đó hiểu ngay nhưyêu anh đấy. Hôm nay anh
không buồn chứ? Và thứmấy thì anh sẽ đến? Nhưtuần
trước nhé. Sáng mai điện thoại cho em. Sao bây giờanh
không nói là anh yêu em nữa, hay làHEY?. Chẳng bao
giờcũ đi những lời âu yếm ấy.
Chiều, “nắng đã tắt tất cảcác lối của vòm trời”, câu
văn buồn xiết bao, nhưng bây giờem chỉbuồn vì không
có anh thôi, chàng Đôn Joan của em ạ.
22h10
Anh yêu.
Lúc 9h10, em thấy máy mắt trái, mởsách thấy lời
chú: Giờtuất – có khách đến; ngày Dần – sẽnghĩ đến
người; biết ngay là đã có thưanh. Em lên mạng và lập
tức nhận được thưvà River Song với lời đềtặng. Cảm
ơn vì anh đã yêu em và nhớem. Đêm nay những đóa
hoa lan thơm ngát của em cũng yêu anh và nhớanh.
Lòng em bồn chồn làm sao ấy anh ạ. Em nhớanh
chết mất.
Hình nhưmạng bịnghẽn, em không mởlại được,
vì vậy không gửi thưnày được cho anh. Hẹn ngày mai.
Hãy yêu em, anh nhé, chàng Memet mảnh khảnhcủa em.
23h ngày 24/11
Nếu anh biết rằng hôm nay em đã làm bao nhiêu
việc thì nhất định anh sẽkhen em. Anh khen đi. Anh
thử đoán xem em đã làm gì? Em đã đi chợ, làm đồ ăn,
rang cốm, rang lạc, làm mắm tép, nấu ăn, rửa bát, tưới
cây, và còn rửa nhà nữa. Bây giờnền nhà khô và đã
sạch bong rồi. Nhưng nệm giường vẫn chưa được trải
và sân thượng vẫn chưa được quét vì em mệt lắm rồi.
Những cánh hoa tương tư117
Không biết ngày mai anh sẽnói: Tốt,hay sẽnói: Ừ, em
thật là ngoan.
Em đang viết, nhưng không tập trung được. Thực
đáng tiếc vì mùa thu đã qua và vào những ngày đầu
đông tuyệt đẹp này em lại không thểviết. Dành hết
sức lực cho luyện thi, linh hồn em trởnên yếu ớt vô
cùng. Em chỉmuốn thởdài và tựa vào anh. Sau ngày
mai em lại còn chuẩn bịcho đám cưới. Chiều mai em sẽ
mặc trước cho anh xem nhé, bởi vì đến đó, em cần phải
đẹp, đúng không? Rồi anh sẽthấy bộmàu kem và khăn
len xù rất thích hợp với mùa đông và với em. Anh biết
không, vì đám cưới con chịHuếvào tháng 12 mà em
đã không thể đi Tây Tạng theo lời mời của HP. Nhưng
may mà có anh nên em cũng không tiếc lắm; em không
thểrời xa anh nhiều ngày và ra khỏi quỹ đạo hai ngàn
kilômet được.
6h ngày 25/11
Ý nghĩ đầu tiên khi em thức dậy vào buổi sáng là:
“Hay quá, hôm nay Oneghin sẽ đến”. Ý nghĩthứhai là:
“Sẽphải nói với P đám cưới mời thêm vợchồng Liên,
cho bên mình đông lên”. Ý nghĩthứba của em là phải
viết thưcho anh, và ý nghĩthứtưlà cần phải ra khỏi
giường, vì ban mai đã trởnên say đắm và mặt trời đã
bừng sáng. Nếu có anh, em sẽnói: “Anh ơi dậy rửa mặt
cho em, chải tóc cho em rồi ta lên sân thượng”. Nơi em
đứng mọi khi có thểnhìn thấy một bầu trời mù sương,
và, anh biết không, có thểcảm thấy tất cảthếgiới đã
trôi qua, những cuộc đời đáng kểvà không đáng kể
trong thếgiới mù sương đó.
Cảm ơn anh vì nhờcó anh, em đã thức dậy với
cảm giác yêu đương.
24h 30/11
Em định ngủ, nhưng nghĩmay ra sẽcó thư, thếlà
vùng dậy. Em biết ngay mà, phép lạsẽ đến vào lúc đêm
khuya. Bây giờthì em hơi chắc là anh cũng yêu em đấy.
Thực ra thì anh cũng hơi Đôn Joan, và cũng giống anh
chàng Bonconxki, và cùng một thói kiêu bạc kiểu nhân
vật của Lecmantop. Hồi trẻanh giống hệt 2 gã kia, còn
bây giờthì giống Anđrey. Nhưng em yêu tất cảmà, và
điều hay nhất là em chỉgửi những lá thưsay đắm cho
anh thôi, không nhầm sang họ. Thếgiới của mình đáng
yêu thế đấy, và nếu Anđrey còn sống, chắc chàng sẽ
mừng vui vì anh đã đến với em vàđã yêu em.
Thôi em ngủ đây. Lại hẹn ngày mai nhé. ECA.
30/11
Gửi Hương
Những bức tranh và ảnh hoa, đặc biệt là dã quỳ
làm bác rất thích. Cám ơn con. Bác vừa gửi một tập ảnh
minh họa lời Phật dạy. Con xem rồi nhớgửi cho các bạn
nhé. Bác của con.
Tới VNC
Sựthật là có một loại giá trịcổ, thậm chí tối cổvẫn
tồn tại trong đời sống, và nó sống bình lặng nhưcây cối
mọc trong rừng, không thay đổi mấy trước những màu
sắc của thực tại. Thơmới tràn đầy cái mới những vẫn
chấp nhận Mùa cổ điển, bởi vì Mùa cổ điển vẫn muốn
và vẫn cứtồn tại nhưthế. Bởi vì nếu tất cảcùng hiện
đại, cùng đua theo một cái mốt nhất thời, thì những giá
trịcổxưa sẽmất. Đối với em, ngày hôm qua của chúng
ta là vô cùng đẹp, và cảngày xưa nữa, cho dù ngày ấy
anh chưa biết yêu em; nhưng cho dù nhưthế, ký ức về
anh vẫn nguyên vẹn bởi vìanhchưa bao giờlừa dối em
và làm em phải đau khổ.
Việc anh chán ngấy giới chức sắc làm em mừng
khôn xiết. Bớt chính trịvà sựvụ, cuộc sống nội tâm
sẽtrởnên lặng lẽvà đằm thắm, những khát vọng thật
sựtrong ta sẽthức dậy với sức sống tựnhiên và mạnh
mẽ. Em nhớmột lời Phật mà anh vừa gửi cho em, rằng:
điều may mắn sẽchính là điều bỏlỡ. Có sao đâu. Như
là em ấy, anh thửtưởng tượng với tri thức nhưem mà
phải hạmình xu nịnh thì khổnhục biết chừng nào.
Từnay tới sáng mai em sẽphải đọc xong cuốn
“Minh triết trong cuộc sống”. Em tin nếu anh có thời
giờ đọc, anh sẽtinh tấn hơn em gấp nhiều lần, bởi vì
anh tốt hơn em và hiền ngoan hơn em, em nói thật
đấy mà.
Thôi em đi phơi quần áo kẻo nắng sắp tắt rồi. Em
yêu anh và thương anh nhiều lắm.
24h ngày 1/12
Em ngủsay sưa, chỉtỉnh giấc lúc xem phim rồi lại
ngủ. Em vừa uống hết ly caphe của anh và bây giờthì có
thể đọc nốt cuốn sách. Em nhớanh, mỗi ngày một thêm
trầm trọng. Lúc này em cũng đang nhớanh.Không biết
ai là người đầu tiên đã nói: “nhớ đầy”, câu nói ấy bây
giờem mới hiểu. Nhưng biết làm sao, anh yêu của em
ơi. Đêm vắng quá, yên lặng quá, em sẽphải làm một
việc gì đểlấp vào nỗi thiếu anh, và đểsớm mai, bình
minh lại đến với gương mặt không nhợt nhạt?
14h ngày 2/12
Trước khi đi ra ngoài em lại lên mạng, xem có thư
anh? Chắc anh bận làm sách nên chưa viết cho em. Lời
của anh và nỗi nhớ, đó là không khí và nước uống của
em. Em đi đây, chiều lại dạy thêm rồi. Tháng này dạy
học dưra được mấy triệu, đủmua vài bộquần áo đẹp.
Đấy anh thấy không, em ngoan thếcòn gì.
22h ngày 4/12
tới Hương
Tranh hoa của con đẹp quá con ạ. Cám ơn con.
Ngày 20/11 bác cũng được tặng một lẵng hoa lan vàng
đẹp lắm, rồi cảmột dòng sông nhạc nữa (River Song).
Mấy hôm nay bác bận và hơi mệt, dạy bù cho xong
chương trình, lại chuẩn bịvào Sài Gòn, phải uốn tóc,
mua thêm một áo gió màu kem cho hợp với cái quần
cũng màu kem.
Lần trước bác thấy con hỏi thăm thằng cu Nam, là
có ý gì vậy? Thằng bé ấy hơn những đứa khác, nó chỉ
hơi gầy thôi con ạ. Mà thơnó hay, bác cũng không ngờ.
Đểkỳnày bác mang vô Sài Gòn cho con xem. Từngày
con vào Sài Gòn, bác chỉgặp Nam một lần, nhưng bác
không nhắc tới con. Bác chỉthấy nó nói: “Hương rất
tuyệt đấy bác ạ”.
Còn bác thì cũng vui và bình thản, không vội vàng,
không sợhãi gì hết. Năm tới bác nhất định sẽin tác
phẩm của mình, và nhất định sẽhay. Bác sẽthi tài với
Napoleon; vềthưtình chắc bác sẽvượt ông ta. Ông ta
say đắm, nồng nhiệt, nhưng trống rỗng.
Chúc con vui và tìm được người yêu dấu. Bác
của con.

Bức thư thứ hai mươi bốn

23h10
Em đã quen anh ởngay Hà Nội và tuần nào cũng
có anh nên khi nghĩanh sẽ đi xa, cách em hàng ngàn
ngàn cây số, em cứthấy chơi vơi thếnào ấy. Nhưng
sẽcó internet và điện thoại, và em sẽcó thểbiết anh
hàng ngày.
Hôm qua, anh đi rồi, em đã ngủmột mạch tới sáu
giờchiều, và ít khi em có được một giấc ngủsay đắm
nhưvậy. Tỉnh dậy, cảm giác nhưnhưvừa lặn xuống
đáy tận cùng của đại dương, xanh thăm thẳm, mơhồ
và trong suốt. Sáng nay em lại nhớanh rồi, và không
gian nhưmột tấm lưới. Thật khó đi ra khỏi tấm lưới đó.
Ngoài trời mưa thưa thớt và ánh nắng mặt trời tuy yếu
ớt nhưng đã ửng hồng. Anh thì sao? Anh vẫn còn yêu
em chứ? Tình yêu của mình thực là tuyệt phải không
anh? Chắc rằng hôm nay, hay là một lát nữa em sẽnhận
được thưanh. Chủnhật anh mới đi, mà không gặp lại
một lần nữa, thật phi lý quá anh à. Thôi hôn em đi, hôn
em nhiều vào, không biết khi anh đi vắng em sẽphải
làm gì?
19h ngày 16/10
Bây giờlà 19h5. Em lên mạng, thấy thưanh viết
cho em và khóc. Đã lâu lắm em mới khóc cho sựlẻloi
cay đắng của mình.
Em chắc giờnày anh đang chuẩn bịtới HLS, hoặc
là anh đã tới rồi, xem xét mọi việc cho cả đoàn, ngồi
lại với mọi người một lát rồi sẽ đến sân bay. Anh nói
anh nhớem vô cùng, em ở đâu trong anh giữa những
khoảng khắc thời gian đó?
Thôi anh đi nhé anh yêu, con đường anh đi xa em
vạn dặm, em không muốn khóc nữa đâu đểanh ra đi
được yên lòng.
22h20
Em lên mạng với một niềm vô vọng: Anh sẽkhông
còn sức lực và thời gian nào để đọc được thưem. Hãy
ngủmột lát đi, anh yêu quý, và đêm nay tới sân bay,
gió mát và bầu trời thu sẽ đánh thức anh. Cám ơn vì
sáng nay anh đã đến, và những nụhôn vẫn còn ngưng
trên má em. Tạm biệt nhé, anh yêu. Đức Phật Bà và cha
mẹcủa em sẽphù hộcho chuyến đi xa này của anh và
các bạn bè, và ngày 31 sẽmang anh trởvềnguyên vẹn
với em.
18h ngày 21/10
Em lên mạng với một hy vọng mong manh, không
ngờanh đã gửi được thưtừMỹ, mà lại gửi từchín tiếng
trước. Nhưvậy bây giờ ởnơi anh là mấy giờ? Em bối
rối không biết tính ra đâu. Giờnày chắc anh đã tới Mỹ
và sắp đi ăn trưa rồi. Mừng quá vì chuyến bay thật là
tốt đẹp, em biết là Đức Phật của em và bốmẹ đã phù hộ
cho anh mà. Không biết anh có gặp người Việt nào vui
lòng cho anh mượn vi tính đểanh gửi thưcho em nữa
hay không? Đêm nay em sẽngủmột ít thôi; vừa giở
cuốn Chàng Memetcủa anh thì nhớtới vi tính, thôi bây
giờem lại trởvềvới Memet đây. HATN. (Anh sẽkhông
thểnào đoán ra đâu).
23h45
Buổi tối hôm nay em một mình lang thang trên
đường Chùa Bộc, suốt từtháng tám tới giờem mới đi,
xem quần áo có gì mới không? Thoạt tiên em chú ý đến
dây lưng, mua một cái cho anh và hai cái cho em; thắt
lưng của anh đắt gấp đôi của em kia đấy. Sau nữa em
chú ý tới áo len. Áo len nam rất đẹp nhưng áo nữthì
xấu (nếu vềanh đồng ý em mua liền). Em sà vào hàng
giầy dép và mua được một đôi giảda rất đẹp cho anh
và một đôi khác cho em; tiện thểngó sang hàng bên,
thấy khăn đẹp thếlà mua luôn bốn cái – anh một, em
hai và sẽtặng chịVượng một. Em cũng mua được một
quần bò 400.000, thếlà em đã có ba cái quần bò nhé;
mặc quần vải cắt may giống công chức trông em buồn
cười lắm, chẳng có phong cách gì cả, nhưng em vẫn còn
thiếu một quần bò màu trắng và xanh lơnữa. Hôm nay
mua dữnhưvậy mà mới hết có hơn một triệu đồng,
chưa bằng hai quần màu kem của anh. Anh có thấy em
tính toán và lựa hàng giỏi chưa? Nhưng đểmặc đẹp và
hợp thời trang thì còn phải biết kết hợp, sửa đổi và tân
trang lại.
26 anh sang Braxin thì bao giờanh mới về? Hãng
du lịch có thêm một chương trình tới Động pha lê
không? Em đang cần anh hơn bao giờhết. Hôm nay
em dọn nhà, tìm lại được vài trang bản thảo viết về
Nguyễn Huy Thiệp và Bảo Ninh. Sẽphải biến thành
bài báo, vì nhà trường không thểkham nổi, và như
thếsẽphải cấu trúc lại một cuốn sách khác, thuần túy
văn chương. Anh đi nhưvậy, có chụp hình và ghi chép
được nhiều không? Còn em chưa đi được đến đâu hết,
không muốn, và không có cảm hứng gì. Bây giờem
muốn ngày chỉcó 12 tiếng thôi. Em thế đấy, còn anh thì
cứ đi biền biệt.
23h ngày 26/10
Hoàng Ngọc Hiến nói có lẽquỷám vào Nguyễn
Huy Thiệp nên Thiệp mới viết hay nhưvậy. M. Gorki
cũng nói tới một loại “Thiên tài độc ác” kiểu như Đôtx
hoặc Nitsơ. Em biết; nhưng vẫn bịhấp dẫn bởi chiều
sâu đau thương trong việc phát hiện bản thểcủa họ.
Còn cá nhân họngoài đời chắc em không thích. Anh
biết đấy, em thích cái đẹp và sựtao nhã cao thượng,
hoặc rực rỡvà thuần khiết. Nhưng thôi nói văn chương
chán lắm. Em chỉcần anh thôi. Anh cứnhanh lên để
vềvới em là được. Không có anh, mọi sựbuồn tẻvà
ngưng trệhết rồi, tuy nhiên có lẽem đã hơi gầy đi và vì
thếmà eo hơn một chút, anh vềsẽbiết. YA.
Những cánh hoa tương tư105
23h ngày 28/10
P cược với em: nếu HM được giải thưởng NN, sẽ
san cho P một ít, thì em sẽ được 10 triệu, và ngược lại.
Nhưng P lại nói: “Không bao giờ”, vì vậy em tựnguyện
hạcược một cân táo khô thôi, vì nếu thói Gơrangđê của
HM nổi lên sẽlàm em mất 10 triệu mất. Em chắc anh sẽ
buồn cười cho mà xem.
18 tháng 11, P ra Hà Nội, em sẽrất vui. Nhưng với
P, em thấy một người đàn bà giỏi giang tốt bụng cứbị
đau khổmãi, thực là tội nghiệp.
Anh sắp vềrồi, nhưng em cứthấy làm sao ấy, như
là một đứa bé đợi mẹ, và nhưmột nữsinh đang đón
hội hè.
Anh ơi tập phim Bao Chửng hôm nay có một chi
tiết ma quái khó hiểu, đấy là việc Triển Chiêu bịbọn cô
hồn âm binh hạgục. Không biết người viết đã có kinh
nghiệm về điều này nhưthếnào, nếu mình gặp chắc sẽ
dựng tóc gáy lên ấy. Còn em thì chỉmơthôi.
23h ngày 1/11
Không thểtin được đêm mai anh đã về. Em cảm
nhận lại một cảm giác yên bình và một sựhòa điệu
nào đấy, ởxa tít, nhưng đang lớn lên và gần tới. Em sẽ
phải làm hết mọi việc đểchuẩn bịcho sáng mai, giỗ
mẹmà không có anh. Hy vọng đêm mai em sẽnhận
được thưanh.
Em đang lo không biết Memet mảnh khảnhcó bình
an không? Chưa thấy thưvà tin tức gì từthứbảy.
20h ngày 3/11
Anh yêu. Hình nhưanh đã quên, hoặc mang nhầm
USB. Em vừa ngủdậy và đọc sách được một lúc. Có con
chó nhỏcủa anh nằm bên nên giấc ngủcủa em tràn đầy
âu yếm. Nếu anh cần USB, em có thểmang tới.
Vẫn không viết gì cho em à. Bận quá phải không?,
trong khi em không ngừng nhớanh.
23h
Em đã xem lại tất cảcác tập ảnh. Đẹp thật. Em
muốn lấy một vài ảnh lên màn hình nhưng lại lười
biếng. Anh biết không, bức đẹp nhất mà em thích là
bức anh ngồi trên cỏ. Có một quầng ánh sáng màu ngà
ấm áp từkhoảng rừng thưa hắt xuống và xung quanh,
những chiếc lá đỏtuyệt đẹp của cây phong lữsáng rực
một cách im lặng trong những sợi cỏmàu xanh lục. Tất
cảnhư được gội . Nhưng em không biết đó là ánh nắng
của buổi sáng hay buổi chiều tà? Có thểlấy trong tập
ảnh những tưliệu đểlàm một video clip đấy anh ạ. Em
làm cho. Hôn em đi, hôn em nhiều vào. Thôi em lại xem
phim đây.
Chắc đêm nay em sẽviết được một truyện vềbọn
trẻ.
23h45 ngày 4/11
Một ngày em lên mạng năm lần đểmong nhận
được thưanh. Anh bận, viết nhiều cho em sẽmệt. Chỉ
nói nhớem là được. Em mong rồi tất cảsẽêm dịu lại.
Ngày mai em sẽgặp lại những đồng nghiệp ởcơ
quan cũ. Em là người ít tuổi nhất trong sốhọcòn ở
lại với những người thày và những người đồng nghiệp
lớn tuổi của mình. Trước kia cơquan em thuộc vào loại
có tỉlệchuyên gia đi thực giảng ởnước ngoài nhiều
nhất, họquý mến em và hiểu hết, ai cũng muốn đến
thăm nhà, đọc bài viếtvà trò chuyện. Sáng mai sẽcó
người đến đón em.
Anh mang thửxem cà vạt có đẹp không, đi thử
xem dép có vừa không. Rồi hôm nào em sẽmua một
áo len hợp với cà vạt và sơmi của anh nữa. Anh biết
không, với đàn bà không gì thích bằng ngắm người yêu
của mình trong trang phục vừa ý. Chiều hôm nay em
nhận lời mời dạy học cho con gái một tổng giám đốc,
khoảng 500 ngàn hai tiết. Chỉdạy hai tiết là đủmua
áo tặng anh rồi. Lớp bảy thì vậy, nhưng dạy Đại học
trảtiền rất buồn cười anh ạ, em nghe nói chỉmấy chục
ngàn, trăm ngàn...
Thôi em đi ngủ đây anh à. Buồn và nhớanh. Cũng
hơi ngẩn ngơmột chút.
22h30 ngày 5/11
Hồi trước em viết thưdài, anh viết ngắn; đương
nhiên bây giờphải bù trừ, thếmới hợp lý. Mà chữ
108  Hoàng Kim Bảo
anh viết rất to, có được mấy đâu... Nhưng nhưthếcó
nghĩa là anh đã trò chuyện với em nhiều hơn rồi. Bao
giờsắp xếp xong bản thảo, anh giúp em in bản thảo
tác phẩm của em nhé, đểquãng giữa sang năm em sẽ
có sách mới.
Hôm nay gặp lại những đồng nghiệp cũ, trong đó
có một NGND, em thấy thời gian như đang chờ đợi
họ; nhưng kỳlạlà trong số đó, những người khó khăn
nhất thì lại trẻvà linh hoạt nhất. Sẽcòn một cuộc gặp
gỡhàng trăm người vào trước ngày 20/11 ởhội trường
BộGiáo dục.
Không biết em có nên đi đám cưới con gái HM? P
đang có một ông chồng, và một cô con gái út của ông
chồng ấy mà đám cưới nó P sẽlo hầu hết; ngày 18 P
sẽtặng cho con bé hai cây vàng, bạn bè P thì chẳng có
ai. Em nói P hãy tránh những khoa trương đểngười
đừng bàn tán, hãy cốgắng tìm lấy trong các nhà văn
ấy những người bạn thân tình, còn HM thì tránh mời
những người không muốn đến. Hồi trước HM bịchúng
cho quảlừa làm Phó tổng, rồi mất tích. Nhưng cách
chúng lừa thật là hay; và người ta nói quan trường nôn
ruột là thế.
23h đêm nay em sẽxem tiếp tập 25 VOV tập phim
Hàn Quốc: Tình buồn.Em thấy người đàn ông Hàn
Quốc này có lẽsẽtừbỏhết, ngoại trừtình yêu mà ông
đang có và luôn luôn cưỡng lại nó. Con người hiện đại,
hấp dẫn, tội nghiệp, và nhân cách rất cao anh ạ. Tập
trước, ông ta có ý định rồi sẽvềlàm vườn với người
cha của mình ởquê nhà, từchức giám đốc mà trước kia
Những cánh hoa tương tư109
mẹvợ đã mang lại cho ông ta, và quyết định cứ đi lang
thang tìm việc... Hình nhưcó một “cuộc nổi loạn” nào
đấy của trật tựvà ý thức trong phim, đểchờxem; khi
nào biết em sẽbáo cho anh nhé. EYA.
23h15
Em rất thích vì anh đã khen khăn đẹp, khi trời
lạnh, anh nên quàng và đểlộnhững ô xanh. Khăn đó
hơi mỏng, nhưng chưa thấy khăn ấm hơn. Anh thắt
dây lưng màu xanh đen chưa? Thay đổi một chút cho
đỡ đơn điệu thôi mà.
Giá nhưthỉnh thoảng có anh đi dạo mua đồthì
thích quá.
Anh nhận hai việc đó đều hay, nhưng sẽbận, còn
thời gian đâu đểsống cho em? Em cần anh lắm đấy.
Anh có biết thứtưngay cảkhi anh đãvềrồi em vẫn
chưa hết lo sợvà vẫn khóc. Sáng nay P điện thoại cho
em, than phiền vềmột tin nhắn lạc của HM tới một cô
nào đó, em phải can gián mãi P mới đỡ đỡ. P nói đã mất
cảlòng tin lẫn tình yêu, nhưng em nói P hãy cốchờ,
rồi mùa xuân năm sau sẽ đến và P sẽgặp một tình yêu
mới, vì Thượng đếsẽkhông bỏai đâu, hệt nhưlà đối
với em vậy.
25h ngày 6/11
Anh nói em viết ngắn, viết mấy cái chả được? Thì
hàng ngày anh viết ngắn, và viết mấy cái cũng được;
nhưthếem sẽbiết là anh luôn nhớem. Anh không biết
một cái cây trung bình phải uống nước hai lần trong
một ngày sao?
Em nghĩrằng sang năm tất nhiên anh sẽ đi Úc, và
vào những năm “Thủy” anh sẽcàng thuận lợi, nhưng
sách nói phải phòng bệnh tim mạch và huyết áp... có
nghĩa là phòng những bệnh liên quan tới Thủy. Thủy
vượng được nhiều người đồng lòng, nhưng quá vượng
sẽchuyển hóa. Em cũng vậy. Gỗcứng quá sẽgãy.
Hàn Tín có một câu thơbuồn: “Muốn sống được hãy
mềm nhưcỏ”- né được bão nhưng phải rạp mình. Hàn
Tín tuổi trẻlàm được, vềgià không làm được, Hàn Tín
làm hơi được, Quan Vân Trường không làm được, còn
em thì sùng bái Quan Vân Trường.
Hôm nay có khách, em nấu canh ốc chuối, ăn xong
lại ăn cốm, uống trà. Và bây giờbát đã được rửa, nhà
đã được lau, áo đã được phơi, cây đã được tưới, tóc đã
được gội, nhưng mà bài vẫn chưa viết. Và nhưthếvẫn
là thất bại, đúng không anh?
Em cần lập một blog hay môt trang Web. Hôm nào
anh đến làm cho em nhé được không? Sốmệnh không
nên định rằng anh thì rất giỏi còn em lại quá kém, như
thếkhông công bằng chút nào anh ạ.
23h ngày 8/11
tới Hương
Bài phỏng vấn TS. TừHuy rất hay. TừHuy trẻmà
sâu sắc thế, ra đi nhưthế, thật là may mắn và cũng là
Những cánh hoa tương tư111
điều tất yếu. Em thấy mạng đang sôi nổi bàn vềTấm
Cám. Nhưng từ2005 em đã có lời bàn, tiếc rằng những
nhà soạn sách không dung nạp nổi. ỞViệt Nam, dạy
thật sáng tạo sẽthất nghiệp vì lối học vẹt, thi vẹt đã
quen; làm sao một nền giáo dục tốt hơn được. Bác vừa
từchối một lớp chính vì thấy trước điều ấy, vảlại bác
sắp đi Sài Gòn, nhận dạy rồi sẽlại bỏngang. Bác vừa
nối lại quan hệvới nhóm thực nghiệm - tất nhiên với
các thủlĩnh của họ, những người khởi đầu, sáng tạo
và thông minh nhất, phản biện hay nhất. Nhưng có lẽ
viết vềhọsẽhay hơn cộng tác với họ. TừHuy đã nói
rất đúng, rằng người thày không phải là người truyền
thụkiến thức, mà là người sáng tạo ra tri thức, và toàn
bộnhững gì gọi là tinh hoa của tri thức nhân loại, nhờ
thông qua người thày mà trởnên sống động và tươi
mới.
Con nói với em Hùng là bác sẽgiữvà sẽmang
chứng nhận kỹthuật vào cho Hùng nhé. Ảnh Hùng
chụp xinh quá đấy.
Thôi bác đi ngủnhé, mai dậy còn đọc sách đểdạy
học, bác đang dạy “Tức nước vỡbờ”, cảnh chịDậu
oánh lại hai thằng - cai lệvà người nhà lý trưởng. Con
biết không, trong Văn học Việt Nam, chịDậu là một
hình tượng đặc biệt vềmột người phụnữnông dân
thuần khiết, và bác yêu sựthuần khiết ấy. Tác giảNgô
Tất Tốcòn là một nhà báo và còn là một học giảuyên
thâm đã giải nghĩa Kinh Dịch và dịch hàng chục bài
Đường thi xuất sắc. Nếu ông ấy còn sống chắc bác sẽ
làm quen với ông ấy.
Có lẽbác đã bịthu hút bởi một câu chuyện cổ, về
một bậc quân vương muốn phi ngựa vượt qua bóng
tối; nhưng bóng tối, tựa nhưmột tên kẻcướp, luôn tìm
cách chặn đường. Tạm biệt nhé, con gái yêu của bác.

Bức thư thứ hai mươi ba

6h ngày 8/10
Em ngủdậy là mò ngay vào mạng xem có thưcủa
anh không. Lúc còn nằm, sờtay vào eo lưng, thấy cũng
hơi nhỏ đi một tý, còn hai cái xương gì ấy - em nghĩ
mãi mới ra là 2 cái xương hông, thấy đã hơi nhô lên
một chút, bụng không đau nữa mà còn nhẹnhõm, tốt.
Tiếc rằng chiều nay HM lại tới uống bia, không thì em
sẽtiếp tục bài thuốc đó. Nếu em thành công thì thực
nghiệm của em sẽgiúp cho bao nhiêu người, mà chỉhơi
gian khổmột tý thôi. Cám ơn trước nhé. “Ngoan !”- Em
lại hình dung ra cu Minh hồi còn bé, thấy em làm cái
gì vừa ý (mà em là bà trẻcủa nó), là nó lập tức vuốt tóc
bà trẻvà khen: “Ngoan”.Thế đấy. Còn những khi xem
phim thấy đoạn nào gay cấn quá, nhưcảnh nhân vật
chính phi ôtô lao xuống vực, nó liền quay sang em thì
thầm: “Có phải kỹxảo điện ảnh không bà?”
Sáng nay anh sẽlàm gì? Mấy giờthì lại ngồi vào
vi tính? Anh làm sách vui thật, ngẫu hứng cứnhưchơi
một khúc nhạc không có chủ đề định trước. Chính em
cũng không nhớngày 10 tháng 10. Thếngày gì? Có
phải ngày giải phóng Thủ đô không? Điều đó nói lên
rằng một người viết sách và một nhà nghiên cứu lịch sử
là đầu óc phải đầy các sựkiện, và trong những khoảng
thời gian nhất định, các sựkiện đó sẽ được tái tạo và
sống lại với một ý thức lịch sửmới, mang một sức sống
mới; và khi hợp nhất với các giá trị, đó sẽlà bản tổng
phổcủa cuộc sống hiện đại, là không gian và không khí
của thời ta đang sống.
Em vẫn chưa viết được, nhưng em đã nghĩrất hay
vềnhững ảo ảnh bất tửcủa Anđecxen và thời đại của
ông, thời đại của “Những người ăn khoai” và những
nghệsĩ đói khát nhưVangôc và nhân loại của họ. Phải
viết một cái gì xứng đáng với thiên tài của họanh ạ; và
em cho rằng đấy chính là khó khăn bậc nhất của những
người đọc sách, những nhà nghiên cứu.
Thôi em đi rửa mặt, lại còn phải pha caphe nữa.
Chúc mừng anh vì tập sách sắp in. Anh vẫn đi Mỹ
vào 20 hay lùi lại? Nếu vẫn đi vào 20 thì thứmấy anh
đến? Trời đã ấm rồi và em cũng đỡbuồn. Tạm biệt.
24h ngày 11/10
Theo em sau khi lấy visa, anh nên hẹn NH cùng
gọi cho bạn anh ấy ởMỹ, hẹn trước cho chắc đểngười
ta còn sắp xếp. Không liên hệtrước nhỡsang Mỹ, người
đó đi vắng thì sao? Quân tửphòng thân anh à, anh nên
tin em.
Sáng nay emđi chợ, mua rất nhiều cam. Có một
chú bé hàng xóm đến chơi, đang ởmột mình chăm sóc
cha già, thởthan nhiều lắm. Cha cũng khổ, con cũng
khổ. Mà cha nó rất tốt anh ạ; thật tội nghiệp quá.
Em chưa viết xong bài, đúng hơn là vì viết không
được. Cảm xúc biến mất và sựhưvô xuất hiện. Em thật
bất tài và đáng trách.
Chiều nay P và HM mang tặng em một tượng Phật
Bà, lúc vềchắc là họsẽmắc mưa. Em ra ngoài mua đồ,
cũng gặp mưa ào ạt, liền xin cô hàng bánh một cái túi
chụp lên đầu rồi chạy nhanh vềnhà, ướt hết nhưng
thích vô cùng. Vẫn kịp xem phim buổi chiều anh ạ,
song có lẽlà tập kết, khi Lý Tiểu Long vừa kịp thắng
một trận cuối cùng trong cuộc đời với Tuyệt quyền đạo
do anh ta sáng tạo, nhưng tiếc là phải thắng chính kẻ
thù thuộc vềdân tộc anh ta. Người hùng của Châu Á là
vậy; định mệnh của họlà tiêu diệt nhauvà bịtiêu diệt,
hệt nhưmột câu chuyện trong sửthi Ấn Độ. Bi thảm
nhưthế. Có lẽphải thay đổi từnền tảng giá trịvềcon
người mới mong biến cải được sốphận, mới mong dập
tắt được bi kịch này. Tại sao các nhà tưtưởng không
nghĩ đến điều ấy? Anh nghĩthửxem.
Em không ngủ được nữa rồi. Gió mát của những
đêm cuối thu thật là tuyệt diệu. Hôm qua em đi tân
gia, ngồi với bạn bè, lại nghe nói vềnhững mối tình
của họ, và vềnhững bức thưtình. Em nói em sắp công
bốbức thưcủa TốChâu, người phụnữ đã viết một lá
thưcảm động nhất trước khi lìa bỏcõi đời cho người
thày giáo của em sau 35 năm của một mối tình được
giấu kín. Nhưng có lẽem sẽphải đổi tên tác giả, chỉgiữ
lại nguyên tên người thày giáo của em.
Một tiếng trước đây em đã nói điều gì đấy với anh
về đức tin? nhưng em chỉgiới hạn trong chút đức tin
vềtâm linh và vềlẽcông bình qua kinh nghiệm nhỏ
bé của em; nó sẽkhông là gì trước một nhà triết học
yêu người và trước một người đàn ông rất tốt. Cũng
nhưnhững người đàn bà khác, “khi viết, người đàn ông
hướng vềThượng đế, còn người đàn bà, lại hướng vềngười
đàn ông”. Về điều này thì danh ngôn hoàn toàn đúng,
phải không anh? Đối với em, một người đàn bà thực
sựkhông bao giờmuốn đi ra khỏi tình yêu của người
đàn ôngcủa mình, vì người đó là Thượng đếcủa cô ta.
Hôm qua em không xin được những lá thưtình của
những cặp vợchồng khác, có lẽcùng là vì những lý do
này. Nhưng với họ, sựthật (theo họ, bao gồm tên thật,
người thật, thưthật...) phải nguyên vẹn. “Vậy thì cần gì
đến nhà văn nữa?”Và thếlà em ngồi nghe đọc thơ, vừa
nghe vừa suy nghĩvềcái điều mà các nhà mỹhọc đã
nói, rằng: “sựthật ngoài thơ” không giống nhưsựthật,
và nhà thơquan trọng biết chừng nào.
Buổi tối trước 9h em lên mạng không thấy thư
anh, thởdài nhưmột đứa trẻbịbỏ đói. Đang đêm trở
dậy đọc báo, lại vào mạng, thật tuyệt vì đã nhận được
lời hẹn. Vâng, từsáng ngày mai em sẽ đợi anh, 10 giờ,
và sớm hơn nữa, tất cảbuổi sáng và buổi trưa nhé.
Thôi bây giờem ngủ, tạm biệt anh yêu. 15 ngày
lâu quá đấy.
20h51 ngày 14/10
Anh nói có lẽtrên đời này thích nhất là nghe mưa
rơi, mưa cuối thu? Với em thì điều đó phải là mưa thu
và cộng thêm anh nữa.
Em nghĩra rồi, anh sang Mỹ, có thểmang mứt
sen và trà, cũng hay lắm, đúng cách và sang trọng nữa.
Những người Việt từng sống ởmiền Bắc chắc không
thểquên được hương vịmứt sen và trà mạn, anh mang
tặng chắc họthích lắm.
Em vừa được một người cho mượn cuốn Minh triết
trong đời sốngcủa Darshani Deane. Vậy là khi anh đi
vắng, em đã có sách hay để đọc rồi. Thôi em xem phim
Những cánh hoa tương tư101
đây. Anh biết không, trong một ngày em sẽxem được
những hai phim kia đấy. EYA.

Bức thư thứ hai mươi hai

10h ngày 30/9
Anh yêu thương!
Đêm qua trời lạnh, thếlà em đã được đắp tấm
chăn em tựmay lấy. Sáng nay mưa không ngừng,
thoạt tiên là những giọt đều thảng thốt của cơn bão
sắp đến, và bây giờthì mưa ào từng đợt. Anh sẽ đi
làm, nhưng phải mang ô và mặc thêm áo ấm. Em chưa
nhìn thấy anh mặc đồlạnh bao giờhết, hình nhưchỉ
có mỗi một lần vào một buổi tối mùa thu nào đó, em
thấy anh khoác ngoài một chiếc áo măngtô; còn em chỉ
mặc một chiếc váy rộng liền thân bằng len màu cỏ, eo
bó chặt, và vòng eo hồi ấy chỉ63 thôi. Buổi tối hôm ấy
ai cũng đẹp mê hồn, vì chúng ta còn trẻ, vì anh và em
đã nhớlại và đã hát. Rồi một hôm nào đó em sẽhát lại
cho anh nghe đúng những bài hát ấy, nhưng là ởtrong
phòng ấm áp của em, hay là trên sân thượng của em,
giữa những cây hoa sứ, đinh lăng và cây sung cao lênh
khênh của em.
Không biết hôm qua anh vềgiỗthếnào, có nhớ
thắp một cây nhang không? Và có kịp đọc thưem trước
lúc về?
Bây giờem sẽphải chuẩn bị để đi dựmột đám
cưới, con một cô bạn học từhồi năm thứnhất. Xe sẽtới
đón, và không biết hôm nay em có gặp trong đám cưới
những người quen cũ? Thếhệcủa anh và em chưa đến
hồi hoài cảm, vì vẫn còn tình yêu và những bông hoa
thơdại của chúng ta mà em không khi nào ngắt nó đi
đâu anh ạ. Em muốn hôn anh nhiều lần trước khi đi,
hôn bù vào những ngày không được yêu và xa cách, để
khuôn mặt anh và đôi môi anh không còn một mili nào
không có nụhôn của em.
Anh ơi đột nhiên mưa ngừng rơi, chắc là vì những
cái hôn của em đấy. Em chuẩn bịvà đi đây. Sao anh có
thểnói là tuần sau chưa chắc đã về được? Anh phải
tìm ra khoảng trống của thời gian chứ, nhưlà em vẫn
tìm ra khoảng trống giữa đêm và ngày, giữa những cơn
mưa và niềm khao khát - khoảnh khắc của tình yêu và
sựtựdo?
23h
Em gỡ điện thoại , lau sạch nước và sạc điện. May
ra thì cứu được. Em thấy dùng các thiết bị điện chẳng
khác gì con mọn. Thếmới biết điện thoại tự động và
oto tàng hình của điệp viên 007 thật đáng mơ ước. Buổi
sáng, em đã gửi bài. Viết không đăng ngay thật là uổng
phí, tính thời sựsẽmất, những ý tưởng đi trước sẽtrở
nên nhàm chán và cũkỹ. Em vừa đọc được một bài nói
vềthơvà báo thật là hay. Đành rằng báo là của hôm
nay, nhưng nhiệt huyết của nó thì còn mãi. Tập báo của
bạn anh trừmột ít bài, còn thì vẫn trẻ, vẫn đứng được
giữa không gian hiện tại. Điều này em không làm được,
cho dù cuộc sống quanh ta trôi đi rất chậm, chậm như
một người nghèo tiêu tiền ngoài chợ.
8h ngày 5.10
Em ra khỏi nhà từ3h chiều hôm qua, đến gửi bài
và hẹn làm việc với VụPhổthông trung học vềchuyên
đềTập làm văn Miêu tảvà Kểchuyện. Lúc trởvề, em
lên xe buýt, rồi xuống ngang đường, tạt vào các hàng
hiệu toàn mỹphẩm và giày dép. Hóa ra là những đồ
con Tốcon chịHuếsắm cho em ởPháp đều rất mắc.
Các cô gái Hà Nội đã từgiã nét môi trầm nhưtrong
phim Hàn quốc và trởlại với màu son đỏ. Em đang có
một tuýp son đỏtuyệt đẹp trên bàn, anh thấy không?
Nhưng thực ra môi trầm cũng đẹp lắm, nó gây ra một
hiệu ứng đặc biệt huyền bí nơi những người phụnữ
mảnh dẻvà quyến rũ. Nàng đến nhưlà từthếgiới khác
vậy, nhưlà một nàng tiên lạ, hày là một thiên thần bị
đày đọa, nơi vương quốc có những hang đá tím và
những ngọn rong nước tím. Và nhất là, anh biết không,
không một chàng trai nào dám đột ngột hôn lên những
đôi môi đó - phải xin phép đấy. Em biết anh lại cười rồi
và nếu có em anh sẽlại nói: em đàn bà thật.
Em rất thích bài thuốc hoa quảanh gửi cho em.
Em đang có một quảdưa hấu, sẽthực hành ngay hôm
nay. Anh ơi trời vẫn mưa, đi làm cẩn thận kẻo ướt nhé.
Chắc cũng nhưhôm qua, gần trưa mưa sẽtạnh và em
sẽphải đi ra ngoài một lát – đi gửi quà cho một học trò
ởPhú Thọ, cậu sinh viên học sưphạm ởVĩnh Phú đã
giúp em chuyển vềHà Nội. Nhưng ngày mai anh có
đến em không?
Em định ra ngoài một lát nhưng nhớanh lại tìm lên
mạng. Làm sao anh viết kịp sách đây? Em cũng quên
không nhờanh tìm vào blog của VN. Không hiểu sao
em buồn và muốn khóc nữa anhạ. Ngày mai ư? Nghĩ
đến ngày mai không có anh thật là vô nghĩa, và nhưthế
linh hồn bất diệt đểlàm gì? Đểcô đơn và sầu khổhơn
sao? Hãy thắp nhang cho em, may ra Cha của chúng ta
ởtrên trời sẽcho chúng ta ởbên nhau.
20h ngày 7/10
Anh đi rồi mà giờnày em vẫn còn bối rối. Không
biết anh có yêu em và có vui không? Anh đi làm nhớ
mặc áo ấm vào đấy nhé.
Còn em từhôm qua chỉ ăn bánh mì, đến bây giờ
vẫn chưa ăn gì hết, đọc gần xong mấy tạp chí anh cho,
may ra sẽgầy hơn một chút. Anh xem cuộc chiến chống
béo của em cũng gian khổvà thường xuyên nhưsuy
nghĩvềcác vụviệc và chống thiếu ngủcủa anh vậy.
Thôi em phải nấu ăn đây, mình chứcó phải Gađafi  đâu,
một tuần nhịn ăn những 2 ngày! Ông này phẫu thuật
không biết thếnào rồi nhỉ? Chắc phải biến hình thành
30 tuổi may ra mới thoát. Hôn em đi, em sắp chết đói
rồi đây này. YAKK. (đốanh biết là chữgì đấy?)
22h
Anh đi đâu sao không viết thưcho em?
À mà quảdưa rất ngon anh ạ, biết thếem bắt anh
ăn một miếng, một miếng bé tí thôi mà.
Em vui vì anh đã viết thưvà mọi chuyện đều ổn
cả. Nhưng có lẽcòn là vì trách nhiệm của anh với bạn
bè. Anh thực đáng yêu, đáng yêu hơn em tưởng nhiều.
Hôm nay HM hẹn chiều mai đưa bức tượng Phật
Bà P gửi tặng em, lại còn nói rõ hẹn uống bia nữa. Em
đã chuẩn bịquà mừng cưới con gái HM, vì hôm đó em
không đến được. Chiều nay có một người điện thoại
hẹn em khi nào rảnh đến HNB cùng uống bia. “Anh
vẫn thích nói chuyện với Hương mà”. Lần trước người
đó còn nói: “Ở đây bọn anh cho rằng em không những
rất thông minh mà tính cách còn hay lắm đấy”. Em
định sẽdu hành sau khi anh đi Mỹ.
Ăn dưa hấu và nhịn cơm đang làm em đau bao tử.
Lão thày thuốc này chắc là đệtửcủa Đạo Giáo, chuyên
ẩm thực bằng hoa quảnên mới khuyên người ta như
vậy. Em vừa đau vừa buồn cười đây này. Em đoán
anh cũng đang buồn cười đúng không? Thôi em uống
thuốc đau bao tửrồi, chắc lát nữa sẽkhỏi, anh đừng lo
nhé. YA.

Bức thư thứ hai mươi mốt

23h45 ngày 26/9
Em đang xem một phim rất đau xót trong tập
phim Bao Chửng. Nhân vật chính là một danh tướng
tài năng cao quý, song nặng tình, cốchấp. Các nhân
vật xung quanh ông ta xuất thân tầm thường, căn bản
không biết cưxử đúng vịthếcủa mình, đối thủthì lưu
manh vô lại, còn Bao Chửng và Công Tôn Sách cơbản
chỉtra án, nhiều khi tỏra đáng ghét, cuối cùng đã làm
chết người hùng danh tướng ấy. Đã xem rồi xem lại và
buồn mãi. Nhưng nó đang rõ dần cho em một bài học
mà anh cũng nên biết: Cái gì dứt là dứt hẳn. “Quân tử
dây dưa với tiểu nhân thì gặp rắc rối”.
Em xem xong phim lúc 9h và ngủmột mạch tới
sáng. Vừa thức dậy, mới biết là mình đã quên xem thời
sựvà phim lúc 23h.
Anh đến trường Luật thếnào, có vui không? Ngày
mai mấy giờanh đến? Thôi em lại buồn ngủrồi, em
ngủtiếp đây. Hãy hôn em.
Bỗng nhớthưnhắn: “Sắp ngủrồi, còn hôn gì nữa”,
lại thấy buồn cười.
Em chỉmong cái ông gì ấy đi địa phương đến giữa
tháng 12 hãy mời anh. Cảm ơn anh vì hoa hồng vàng
rất đẹp.

Bức thư thứ hai mươi

18h ngày 24/9
Cuộc sống sao mà buồn thế! Đó là ý nghĩ của em
khi em lau nhà và thu dọn bát đĩa, làm một công việc
thuần túy, không giúp ích gì cho trí thông minh và
không bao giờ được tính đến của người đàn bà. Em
đã khóc khi nghĩrằng có thểmột lần nữa em sẽphải
đứng trước những thửthách của mình vềhạnh phúc,
và không biết mình có thểvượt qua? Những cám dỗ
của cuộc sống bất lương và hèn mọn này luôn rình rập,
không biết người đàn ông của mình có thểvượt lên và
chiến thắng? Vảlại, em có quyền gì mà đòi hỏi anh chứ,
khi anh chưa là gì của em và có hứa hẹn gì với em đâu?
Việc lo ngại và quan tâm quá mức tới đàn ông sẽlàm
cho một người đàn bà trởnên hèn kém, và đó là điều
em nên tránh. Nhưng cho đến bây giờem vẫn không
hiểu anh đã làm gì trong năm giờliền tụtập với bạn
bè đểkhông một lần chú tâm tới điện thoại? Hay đó
là một nghệthuật sửdụng điện thoại di động mà em
chưa học được?
Nhưng thôi nói sang chuyện khác vì em còn hy
vọng mọi điều có thểvẫn tốt, và anh sẽvui lòng phân
giải trước sáu con hổmà con hiền nhất và dễgạt gẫm
nhất là con thứsáu đấy.
Hôm nay em giảng cách phân tích một tác phẩm
và dạy học trò lớp tám cách đọc truyện ngắn Cô bé bán
diêmcủa Anđecxen. Em đã nói một điều - đó là cách
một nhà văn Đan Mạch nhưAnđecxen đã dựng lại
những motip cổtích và biến cải nó nhưthếnào đểthích
hợp với thời đại ông, và đểtruyện của ông vẫn còn mãi
tính hiện đại. Nếu cần phải viết một cái gì đó nữa cho
giáo dục thì nhiều lắm anh ạ, nhưng mà chán, đúng
không? Vì rất dễ đụng bao nhiêu đồng nghiệp, rất dễ
hiểu lầm, và rất dễtrởnên một việc dạy khôn người
khác. Chính Tonxtoi đã gắng làm cho giáo dục nhưng
chính con người vĩ đại này đã thất bại. Nữa là?
Thôi lại sắp đến mai rồi và thêm một hôm nữa em
sẽlại nhận được thưanh. Tạm biệt nhé, VũNgạn Chi.
8h ngày 25/9
Có thểem đã không cảm thấy hết lợi ích của việc
anh đi Mỹ. Vậy cứ đi anh ạ. Nhưng điều tốt mà người
khác có làm thật cho anh không thì em chưa biết.
Sắp tới lại thêm một lớp 11 nữa, nhưng hơi xa một
chút. Từxưa lặn lội đểlàm một việc gì không phải là
phong cách của em - cứkhó khăn là lùi bước! Nếu khó
khăn không lùi bước thì bây giờcũng thành tài rồi đúng
không anh, nhưng cứnghĩlại ra tranh tài với mấy bọn
kia nọ, em thấy ngồi nhà còn hơn. Mơthành bướm còn
hơn. Và anh có thấy hoa cánh bướm con Hương chụp
đẹp không? những cánh hồng mỏng manh thơdại, thơ
dại nhưcon gái yêu của em, không biết đến vực sâu và
gió lớn, cứgiang rộng cánh và bay lên phía trước.
Không biết đến mấy giờanh sẽ đi làm và sẽnhận
thưem? Em đoán hôm nay anh sẽbận nhiều lắm đây.
Ngày hôm nay em sẽ đọc hết các tạp chí và đọc tiếp
truyện Chàng Mêmetcủa anh. Thôi tạm biệt.
23h
Nếu nhớem thì anh về đi. Em chắc sau ngày mai
anh mới về được.
Em mừng vì anh đã gần xong việc và giải quyết
được vấn đềngân sách. Bao giờanh vềvới em?
Em giởlịch. Hôm nay ngày Thân, vướng Lôi công,
Bạch hổ; ngày mai Hoàng đạo, Thiên thành - anh sẽ
được việc, nhưng có xích khẩu, tránh tranh chấp, châm
chích. Vậy anh cứlờchúng nó đi, chỉcần đưa giấy tờra
thôi. Còn con bồcủa MH nói gì thì cũng kệxác nó. Nếu
bọn kia vẫn cốtình thì tùy cơ ứng biến. Hay nó muốn
các anh cho nó ít tiền? Hỏi nó xem?
Rất lạlà ngày anh thường hẹn đến em đều là ngày
tốt, tựnhiên đều trùng với lời khuyên nên gặp mặt.
Thứ5 là vậy đấy. Em chờanh nhé. Thứ6 em dựmột
đám cưới, con cô bạn học Khoa Văn ngày trước, chắc sẽ
gặp ít nhiều người quen cũ.
Đến phim Lý Tiểu Long rồi, em xem phim anh
nhé. Ngày mai đi kết quảthếnào thưcho em nhé.
Em cứtưởng anh đã ngủvà không đọc thưem
hôm nay đấy. Trời đêm mát quá lại có mưa, em không
muốn ngủ.

Bức thư thứ hai mươi bốn

23h10
Em đã quen anh ở ngay Hà Nội và tuần nào cũng có anh nên khi nghĩ anh sẽ đi xa, cách em hàng ngàn ngàn cây số, em cứ thấy chơi vơi thế nào ấy. Nhưng sẽ có internet và điện thoại, và em sẽ có thể biết anh hàng ngày.
Hôm qua, anh đi rồi, em đã ngủ một mạch tới sáu giờ chiều, và ít khi em có được một giấc ngủ say đắm như vậy. Tỉnh dậy, cảm giác như như vừa lặn xuống đáy tận cùng của đại dương, xanh thăm thẳm, mơ hồ và trong suốt. Sáng nay em lại nhớ anh rồi, và không gian như một tấm lưới. Thật khó đi ra khỏi tấm lưới đó. Ngoài trời mưa thưa thớt và ánh nắng mặt trời tuy yếu ớt nhưng đã ửng hồng. Anh thì sao? Anh vẫn còn yêu em chứ? Tình yêu của mình thực là tuyệt phải không anh? Chắc rằng hôm nay, hay là một lát nữa em sẽ nhận được thư anh. Chủ nhật anh mới đi, mà không gặp lại một lần nữa, thật phi lý quá anh à. Thôi hôn em đi, hôn em nhiều vào, không biết khi anh đi vắng em sẽ phải làm gì?



19h ngày 16/10
Bây giờ là 19h5. Em lên mạng, thấy thư anh viết cho em và khóc. Đã lâu lắm em mới khóc cho sự lẻ loi cay đắng của mình.
Em chắc giờ này anh đang chuẩn bị tới HLS, hoặc là anh đã tới rồi, xem xét mọi việc cho cả đoàn, ngồi lại với mọi người một lát rồi sẽ đến sân bay. Anh nói anh nhớ em vô cùng, em ở đâu trong anh giữa những khoảng khắc thời gian đó?
Thôi anh đi nhé anh yêu, con đường anh đi xa em vạn dặm, em không muốn khóc nữa đâu để anh ra đi được yên lòng.

Lời ngỏ

Từ ngày 29/1/2014 Thi đàn Việt Nam sẽ đưa lên trang web một số bài bình luận văn chương của tác giả Hoàng Kim Bảo
Thân ái gửi đến cùng bạn đọc và xin chúc một năm mới an khang thịnh vượng!

Những loài hoa được nhắc tới trong tác phẩm


Bức thư thứ mười chín

12h30 ngày 23/9
Anh thân yêu. Cho đến bây giờ em mới hiểu vì sao
em lại yêu anh. Nếu mẹ còn sống chắc là mẹ sẽ khen
anh là một đứa con ngoan. Nhưng mà ngoan như thế
nào chứ? – Tốt này, biết đi dạy học, biết sửa bình nước
này, biết viết báo, hay giúp đỡ người khác, không lăng
nhăng này… Những phẩm chất khác thì không nghi
ngờ, nhưng tính không-lăng-nhăng thì chưa chắc lắm,
đúng không?
Khi anh đi vắng, em đã may xong một bộ quần
áo và đã khâu gần xong cái chăn rồi, không đẹp lắm
nhưng mà cũng được, và chủ yếu là rất nhẹ và rất rộng,
rộng tới nỗi có thể cho cả hai đứa trẻ chui vào; vải thừa
em lại cắt được một bộ quần áo đấy, mà cái quần vải sọc
rất đẹp nhé. Người đàn bà khi muốn suy nghĩ, và muốn
dìm nỗi nhớ của mình, thì hay nhất vẫn là may quần
áo. Sao người xưa giỏi như thếchứ, họ như sống cùng
với em và đoán biết hết em định làm gì và nghĩ như
thế nào? Anh có nghe nói đến một phép thông thiên
không? Chắc là có. Em hồi trước có đọc một cuốn như
là Thông thiên học, nhưng lại đã quên rồi, nhưng nó liên
quan đến một khả năng như là phép lạ ấy. Suốt cả thời
niên thiếu, và ngay cả khi em đã mười lăm tuổi, em
chỉ mơ sẽ đi khắp thế gian tìm những người tài giỏi để
kết bạn. Hồi lên sáu tuổi em hay mơ thấy những con
rồng xanh đang đuổi bắt em, có lẽ bị ám ảnh bởi một
bài đồng dao nào đó, và mơ mình là một kỵ sĩ cưỡi
một con ngựa hồng có bờm và đuôi trắng như tuyết, cứ
băng qua những trang trại có những chiếc lều hoang
dại kết bằng dây leo và hoa tigon màu hồng tím. Không
biết bao nhiêu năm em mới thôi không mơ những giấc
mơ đó, hôm nay viết thư cho anh bỗng nhiên nhớ lại,
không khỏi thấy bàng hoàng.
Thốt nhiên em thấy không gian như hẫng hụt,
thấy trưa im vắng và ánh nắng cô đơn quá. Em nghĩ
đến những cái cây của mình và sợ chúng khát nước.
Thôi em đi tưới cây đây, mùa này chúng dễ chết lắm.
Cây thạch lựu của em đã rụng hết hoa sau trận mưa
ngâu, anh về sẽ không còn thấy một bông hoa nào nữa,
sẽ phải chờ gần một năm sau. Nghĩ thế em đã muốn
khóc rồi.
Anh biết trưa nay em đã ăn gì không? – Cốm bọc
lá sen và uống nước trà, không ăn cơm. Hồng và na rất
nhiều anh ạ. Anh sẽ cười và nói: anh lạ gì cái thói háu
ăn của em, thế thì còn giảm cân gì nữa! Thế nhưng mà
giảm rồi đấy, em thấy tay mình thon lại và xương ống
chân hơi nhô lên, eo thì phải mặc quần gin mới biết,
nhưng sẽ phải mua dây lưng vì hôm qua em thấy rộng
rồi. Đấy anh bảo con người không có việc gì không làm
được, em làm được rồi thôi. Vả lại thức khuya rất tốt,
em thấy mặt mình gầy đi và nhẹ nhõm hơn bao giờ hết,
yêu anh hơn bao giờ hết. Em nghĩ ngày mai anh đã về
rồi, thích quá. Thôi em đi tưới cây và đọc sách nhé, 3
giờ chiều nay em lại có một lớp tám phải dạy nữa rồi.

Bức thư thứ mười tám

1h33 ThứTư, 3/8
Em đi Jetsta, nên sẽ tới 240 Trần Quang Khải, không
đến số1 Quang Trung đâu. Khi đó sẽ tính sau anh nhé.
Anh tới được từ 10h đã quá hay rồi. Em sẽ làm xong hết
mọi việc trước ngày thứ sáu, vậy mà vẫn hồi hộp.
Sáng nay em đã chuẩn bị gần xong lễ cúng chúng
sinh. Ngày mai sẽ có một cô gái tới gửi quà cho con
Hương; có thể con Tú và bọn trẻ cũng tới. Cứ như là
đi đâu lâu lắm ấy. Nhưng tính em là vậy, tất cả những
cuộc gặp gỡ, tất cả những cuộc chia tay đều quan trọng
và thực ra, đều liên quan đến số phận.
Anh biết không, tự nhiên em lại cảm thấy má anh,
khuôn mặt, cằm anh và muốn hôn anh nữa cơ. Bọn trẻ
cũng vậy, đều phải nộp má cho em hết. Còn em thì vì
sao ấy, vẫn lưu giữtrong ký ức mùi thơm của chúng,
mùi của sữa mẹ trên da thịt trẻ con, và màu hồng thơm
ngát của những bàn tay, của những đầu ngón tay bé tí
xinh tươi như những nụ hoa hồng quế đang thơm nức
lên vào mỗi buổi sáng sớm mai. Anh biết không, ở Vĩnh
Phú, ở nơi em dạy học ngày xưa ấy, có những buổi sớm
mùa đông lạnh giá, em đã thức dậy đi dạo một vòng
quanh vườn trường, và lần nào cũng xin trộm mấy
bông hồng nụ hay vài cành mận dại về cắm bên cửa sổ.
mà trời càng lạnh thì hoa càng thơm. Có một cây lau
sau lá đỏ rực giống như lá sồi mọc cách phòng em ở
không xa, và còn những cánh đồng, những cánh đồng
không biết vì lý do gì, người ta để chúng hoang dại,
mặc cho những vạt cỏ may mọc lên vô vàn, hết lớp này
đến lớp khác, làm cho cánh đồng cứ đến mùa thu và
đầu đông, lại tràn ngập một sắc tím ngan ngát mơ hồ.
Anh ạ, em muốn sau này, nếu có thể mình làm một bộ
phim về Vĩnh Phú, chỉ toàn thiên nhiên thôi, như là 100
bức tranh thu của Levitan ấy. Em sẽ mượn được máy
quay và em sẽ tìm lại được thời gian và ký ức của mình.
Thôi tạm biệt, anh yêu quý. Em bỗng nhớ đất đai
Vĩnh Phú quá, nơi có những cây cỏmay và dòng sông
Đáy chảy qua, lạnh buốt và trong suốt đến tận đáy,
đúng như tên gọi của nó, vào mùa xuân thì đầy, mùa
đông thì vơi cạn. Dọc hai bên bờ sông, vào tháng ba sau
những làn mưa vừa tạnh, trong không gian dịu dàng
không vương một hạt bụi, những hàng tre hiện lên đỏ
rực, lấp lánh như vàng. Em muốn ôm anh thật chặt và
úp mặt vào ngực anh để khóc. Những dải đất mà em đã
đi qua và chưa có dịp nào quay trở lại. Nếu không có
anh đánh thức em, vì anh là chàng trai của đất Mê Linh,
thì có thể em đã quên rồi.
25h
Thư cho em anh nói gì gì ấy, như người ngoài. Đàn
bà không nghĩ giống như đàn ông đâu. Ngoài xã hội
thì liên quan gì đến mình cơ chứ! Anh hư lắm, đó là vì
anh rất hư, đó là vì ngày xưa do cái tính coi thường đàn
bà và tự cho phép mình sống phóng túng. Tuy nhiên
anh có nể em một chút, có yêu và tôn trọng em hơn một
chút, nhưng căn bản vẫn chưa hết. Em sợ xa anh, sợ
những cuộc đi xa của anh lắm đấy. Hình như em đã báo
em đang chuyển sang giai đoạn “ghen” rồi đấy nhé, chỉ
vì sợ anh mà em chưa giơ vuốt lên thôi... Em nói thế,
nhưng thật ra là em chưa hoài nghi gì hết. Em yêu anh
và em chỉ nói thế thôi.
Ngày mai em sẽ đọc và biên tập những trang cuối
của tập bài viết cho Giáo dục. Thứ sáu anh về ăn cơm
trưa với em nhé. Em sẽ bay vào lúc 7h05 tối, vậy chừng
3h đã phải đi rồi.
Em ngủ đây. Em mệt rồi VNC ạ, mà đột nhiên
cũng hơi buồn nữa. Em định tắm một lần trước khi đi
ngủ nhưng lại không muốn nữa. Hình như nỗi buồn
làm người ta lạnh đi anh ạ. Em ngủ đây, em ngủ nhé.
16h ngày 6/8
Em chưa biết gửi ảnh. Anh chưa dạy em. Hóa ra là
em cũng biết chụp ảnh và chụp đẹp nữa. Em cũng biết
tự dàn dựng, và con Hương đã nhận thức được cái đẹp
của con người trước thiên nhiên là hòa vào thiên nhiên.
Sự nổi bật hoặc điệu bộ không là gì hết.
Những ngày như hôm nay, không có anh, em
hoang mang không biết làm gì, không biết bắt đầu
như thế nào. Lại phải làm quen lại với chợ búa và với
các quan hệ. Em cần phải có anh, em không thể có anh
một cách nông cạn như vậy được. Hãy nói anh yêu em,
nhiều, nhiều nữa.
Buổi chiều đi về nhớ viết cho em. Tạm biệt.
23h ngày 26/8
Em lên sân thượng một mình. Anh có tưởng tượng
cây sung của em vẫn còn tươi tốt? Em mua nó đúng
vào ngày anh vừa trở lại với em, khi đó nó chỉ cao chưa
đầy hơn một gang tay, giờ cành lá xum xuê và đã cao
hơn đầu em rồi, có lẽ đã cao bằng anh đấy. Người ta nói
phải uốn cành mới đẹp, nếu không nó cứ cao tớn lên
thì biết làm thế nào, cao lên đến tận trời ấy. Nhưng em
không biết uốn đâu, anh biết không? Lại “không” chứ
gì, em biết ngay mà. Em yêu nó, đến không nỡ hái một
chiếc lá. Hôm nào anh đến cùng lên xem cây sung nhé.
Tấm ảnh của mẹ luôn làm em ngỡ ngàng. Thật là
đẹp, như có linh hồn mẹ hiện diện vậy. Cám ơn anh yêu
của em, người đàn ông của em. Em đang chờ thư anh,
sẽ thức chờ đọc thư anh. Giá như có mặt anh để hôn
thì hay quá. Anh có biết em vui thế nào khi thấy má
anh trắng hồng lên khi anh xuất hiện ở nhà em, sau hai
mươi ngày liền xa cách? Thôi em gửi thư cho anh đây,
để dứt ra khỏi anh không thì chết mất.
Em càng ngày càng yêu anh, và càng ngày càng
thấy cuộc sống quý giá anh à. Đó là nhờ có anh, chính
anh đã truyền lòng yêu đời, nghị lực, sức sống và cảm
hứng vô tận cho em. Chỉ riêng kỷ luật làm việc và sức
viết như điên cuồng của anh cũng đã khiến em khâm
phục và yêu anh rồi.
Nhưng anh bây giờ thì sao? Anh có yêu em hơn
không? Anh quên mất không chăm sóc em rồi. Không
hiểu sao em mường tượng anh sẽ cười và kêu lên: Ôi
chết mất. Nhưng sự chăm sóc của một người đàn ông
nghĩa là như thế nào, chính em cũng không biết. Anh
và em vẫn chưa được sống trọn dù chỉ một ngày hạnh
phúc, và em mong có được một ngày ấy xiết bao, để
có anh, để nghe hết những lời có cánh, để cùng yêu
một và muôn vàn những đóa hoa, để cùng nhìn ngắm
những ngôi sao trong đêm và cùng đón trăng lên, và
điều căn bản là em được cảm thấy anh và những rung
động của tâm hồn anh. Em muốn được tâm hồn anh
nuôi dưỡng, như mật hoa ngọt ngào trong một bông
hoa, và điều này sẽ thật sự làm nên thi ca và những
khát vọng của em.
Anh sẽ kểcho em cuộc gặp gỡ chiều nay của anh
chứ? Lên mạng và viết cho em nhé. Cả buổi chiều nay
em ngủ, không tiếp xúc với ai hết, không đến cả nghe
điện thoại và nhắn tin nữa. Em sống một mình quen
rồi, đã quên cuộc sống với những bộn bề sôi sục, chỉ
muốn tìm một góc thế giới cho riêng mình.
Có lẽ rằng anh sẽ nói em vẫn còn sầu muộn như
vậy sao? Vâng, thỉnh thoảng em vẫn còn như vậy. Em
đang xem một phim truyền hình nhiều tập, và thấy vô
cùng thương cảm con người trước thế giới bạo lực và
phi lý này. Thôi tạm biệt anh yêu, đêm nay hãy nhớ em
anh nhé.
Có một phút, em đã cảm thấy tình yêu của anh,
và điều đó làm em rung động mãi. Cảm ơn vì anh đã
yêu em.
29/8
Tới Hương
Bác đã nhận và đã đọc hai bài về thời trang và các
tập ảnh Đà Lạt của con gửi. Ảnh đẹp, con biết chụp ảnh
đấy. Tốt lắm. Bác đã sang anh Tuấn và đến chị Tú. Tối
nay mới sang chị Mỹ được. Mồng Một sang cho vui. Tối
qua bác đến chị Tú xin được nhiều lá mơ lắm, sẽ chữa
bệnh được. Bọn trẻ vẫn rất yêu bác và đòi kể chuyện
suốt ngày.
Hà Nội không mưa ngâu như mọi năm. Tiết trời
khô và nắng, tuy không nóng lắm. Mấy cây của bác
may mà không chết. Cây sung cao lên một cách phi
thường. Sẽ phải uốn mà bác chưa biết.
Đà Lạt vẫn làm bác kinh ngạc. Nhiều hoa quá,
phong cảnh đẹp quá. Ảnh hoa của con thật xuất sắc.
Con nên suy nghĩ năng động, tìm cách vẽ trên máy
tính, đọc các bài hay trên tạp chí thời trang. Anh Tuấn
vào Sài Gòn, sẽ cùng đi Sóc Trăng với anh Khánh, với
con, với em Hùng và anh Tùng, ba thằng Bốp. Nhân
dịp này, con hãy làm quen và cộng tác với Bốp. Nó sẽ
lăng xê mẫu của con và con có thể nhân đó cộng tác
hoặc đăng cai vào làm ở đâu đó do Bốp môi giới. Mạnh
dạn lên con ạ.
Trong tuần này bác sẽ tới Viện. Bác thấy nhiều điện
thoại và tin nhắn ở máy bàn. Để xem. Thôi bác sang chị
Mỹ đây kẻo muộn.
À con tìm cái bớt có con voi đưa cho em Hùng nhé.
Không cần gửi khăn len qua bác Bình đâu. Để tháng 12
bác vào. Chào con.
29/8. Gửi TS. Văn Ngọc
Chào TS. PHH mới đi Đà Lạt về, rất vui mừng
vì nhận được thư mời xem bài của H. Bao giờ thì bạn
H viết cũng hay phải không TS? Có một bài của Bích
Hoàng,TS thấy hay không?
Có 33 cuộc điện thoại sau 2 ngày PHH đến Viện
gửi bài về Lep Tônxtôi. Viện NC Châu Âu cũng đăng lại
bài này, nhân dịp kỉ niệm Quốc Khánh Liên Bang Nga.
PHH đang sửa cuốn Tập làm văn miêu tả, kểchuyện,
đang định tới bán cho nhà xuất bản. Bài vềTônxtôi
chính là trích trong cuốn này đó. Còn phần viết về Bảo
Ninh, Nguyễn Huy Thiệp, PHH thấy cũng rất được, để
đăng dần rồi tính. Thế mà bài vềXuân Quỳnh và Lưu
Quang Vũ chưa đăng được. Thực đáng tiếc vì mùa hè
sắp hết. Nhưng sao năm nay Chức Nữ không khóc?
Giống nhưPHH, Nàng đã quên Ngưu Lang, và đã đem
lòng yêu người khác rồi chăng?
Thỉnh thoảng trao đổi bài và thư cho PHH nhé.
Chúc TS vẫn hiền hậu, say mê văn chương và dễ mến
như xưa. Chúc anh trẻ và hạnh phúc.
Để PHH tìm bài viết về Tam Quốc, đã in trên Hồn
Việt, khi truyền hình đang chiếu phim này. Nếu có thể
thì nhờ TS đưa lên mạng nhé. Cảm ơn vì đã đưa bài
Về Tônxtôi.
16h ngày 30/8. Gửi Vũ Ngạn Chi
Anh không viết gì cho em cả, đáng trách quá, vì
bao giờ em cũng mong thư anh mà. Chiều nay em cảm
thấy đã hơi giận anh rồi. Anh bận gì vậy, không biết em
vẫn còn bé sao?
13h ngày 1/9
Anh yêu. Em đọc cuốn sách, tìm thấy anh và thấy
mình trong đó; thấy hạnh phúc vì người mình yêu
thật tốt.
Nhưng anh đến, em chưa kịp yêu anh thì anh
đã đi rồi. Tuần sau anh về thật lâu nhé, không thì em
khóc đấy.
Một người phụ nữcó tên trùng với bút danh của
em, đã gửi thư cho em. Lời lẽ của bà thật lịch sự và
khiêm nhường. Hồi trước em đã đăng ký vào email,
nhưng mạng đã có người đăng ký rồi. Hóa ra là bà ấy,
vì con Hương cũng lấy tên này gửi qua mạng nên trùng
hợp. Cũng là một điều hay anh à.
Em vẫn còn nhớ anh. Em cược là anh đang đói
mèm cho mà xem. Thôi để em hôn anh lần nữa. Em
quên không để vào túi một gói bánh dầy đường cho
anh rồi.
EYA, người yêu của em.
tới Hương
Bác nhờ con làm luôn cho bác một việc nhé, vì ở
Sài Gòn bác quên mất: con pha một phần ba chai nước
muối sạch rồi đổ lẫn vào chai Listerine cho em Hùng
nhé. Con cũng làm thế cho con và mẹ Phúc đi, vì muối
sẽ chống sâu răng, còn Lis sẽ chống khuẩn. Hà Nội
nắng nóng, chẳng thấy mưa ngâu gì cả, làm mất cả cảm
hứng. Hôm kia bác đã sang chị Mỹ, đem xoài, bánh và
mực sấy. Chị Mỹ hỏi ruốc có ngon không? Bác nói con
và mẹ Phúc khen ngon lắm. Chị Mỹ đã đi làm ở nơi
mới, xa hơn nhưng được 16 triệu một tháng. Thấy nhà
vui lắm.
Bác chưa gặp cô Ngọc, vì cô Ngọc ở xa quá, và trời
nóng kinh khủng. Thôi để cuối tuần. Bác vẫn yêu cô
Ngọc như đã yêu thời còn trẻ, mái tóc lộng lẫy và óng ả,
ngay cả khi cô ấy yêu chồng và bị bỏrơi. Bác một lần chải
tóc cho cô Ngọc, và đã đọc lên những câu thơ xót xa này:
“Cỏ. Lời thề nguyền của mặt đất. Bị bỏ rơi. Bị dẫm nát.
Mọc âm thầm giữa nhớvà quên”.
Thanh Thảo đấy. Một nhà thơ thật tốt, đúng không.
Bác thấy con nên cắt tóc ngắn và sấy phồng, tạo
cảm giác tóc dày và tròn. Không nên nhuộm mà nên để
màu tự nhiên và chải bóng, vì màu hung nâu của tóc
con vốn rất đẹp mà.
À bác sang anh Tuấn rất vui. Con Nguyệt Hà xinh
lắm, suốt ngày đòi kểchuyện các nhà thông thái siêu
quậy, nhất là truyện một con chuột tự dưng chui vào
mồm một quý ông. Bác đã bắt đầu viết tiếp, và việc viết
làm bác rất hứng khởi, như con làm thời trang ấy. Lần
này con thử đưa các ảnh hoa lên túi xem, với chủ đề
thời trang Đà Lạt. Giữ sức và nuôi dưỡng tâm hồn thật
tốt con nhé.
Bác viết thư cho con, gửi vào email tên con theo
một thói quen, thế là nhận được một thư trảlời từnơi
con đã sang học thời trang ấy. Chắc là tên Hương rất
hay nên nhiều người dùng. Con gái ngoan của bác ơi,
con hãy chờ đợi và vui đón một cuộc đời mới, chớ có
tiếc thương cái cũ đáng lãng quên làm gì. Bởi vì hạnh
phúc của con đang ởphía trước.
Bác yêu con.
13h ngày 12/9
Anh chưa viết cho em thư tạm biệt; hoặc anh gửi
nhầm cho ai rồi anh ạ. Nguy to rồi, vì em chỉ thấy một
thư từ thứ tưvà một thư anh viết một dòng lúc 00h05ph
thứ năm. Chắc lúc này anh đã đến nơi, đã ăn và đang
nghỉ trưa. Trời nóng, lại ở vùng núi? Em chưa biết gì về
Tuyên Quang hết. Nghe nói con gái vùng này đẹp lắm,
thật không? Nhà mình có sáu con cọp đấy nhé! Năm
con kia cứ nhìn em hoài.
Hôm nay em buồn một chút, thấy hoang vắng một
chút; và cây sung của em cao, bơ vơ một chút vì hơi bị
lãng quên. Anh biết không, em vẫn chưa dám hỏi thăm
cây lan tím của mình.
23h
Ở nhà một mình thật là buồn. Chiều nay em ra
ngoài bị mắc mưa ướt hết, nhưng mát, tắm xong và yên
tĩnh trở lại. Ngày mai em đến Viện, một lát thôi, để khi
anh về, em đã có thể bắt đầu lại một điều gì. Phải làm
nhanh trước tháng 12, vì 15 tháng 12 em lại vào Sài Gòn
20 ngày đểdu lịch và dự một đám cưới. Không có anh,
em chẳng còn lòng dạ nào mà đi đâu nữa. Buổi tối hôm
nay anh điện thoại, nói to thế, không sợ người ta nghe
thấy hay sao?
Phải đi xa, đi lâu một chút, mới biết tâm hồn mình
thật sự cần gì. Đêm nay mặt trăng đến giờ vẫn chưa đi
qua trên cửa sổ phòng em. Không biết chủ nhật anh có
về được với em không? Thôi em lại buồn rồi, không
viết tiếp nữa đâu. Anh sẽkhông làm chuyện gì sai chứ;
và em nghĩ mặc dù mình chưa bao giờ ước hẹn, nhưng
giữa chúng ta vẫn có một tình yêu trong trắng và không
khi nào được phản bội.
Một lát nữa nhắn tin cho em nhé. Hãy ngủ ngon,
anh yêu quý.
23h ngày 12/9
Em đã đọc thư anh. Cảm ơn vì anh đã khen.
Nhưng còn về sự thù ghét mà anh đã nói? thì em có ý
nghĩ khác anh.
Trong con người hỉ nộ ái ố tất nhiên là một sự
thường, nhưng một khi cầm bút, nhân danh thực tại
và nhân vật, người đó phải trung thực với chính những
quan niệm của mình, với chính những cảm xúc và kinh
nghiệm sống của mình. Không phải ngẫu nhiên mà em
đã khinh miệt bọn bán dép. Giá trị của bọn này cũng
như sự gian dối của nó đã được kiểm chứng và được
viết thành sách, (đương nhiên không loại trừ việc sáng
tạo ra giày là một phát minh rất hữu ích của nhân loại,
và những người đóng giày đẹp và chất lượng thực sự
là những người đáng kính). Sự thật là em đã đụng mấy
kẻ bán giầy, cũng như mấy đứa rửa bát quét nhà làm
em khiếp vía, ngoại trừ vài ba người giúp việc trả tiền.
Nếu kể thì dài lắm.
Anh tin không? Rằng ở cuộc đời bao giờ cũng có
một vài loại người nào đó xung khắc, hoặc luôn thích
hợp với ta, và vì điều đó, nhận thức trở thành kinh
nghiệm, cũng như ý thức và các giá trị được định vị.
Hồi xưa có một anh chàng ở trong khu tập thể
nhà em, anh ta vốn xuất thân làm nghề lái máy kéo,
lấy vợ ở Thái Nguyên, sau bỏ nghề chuyển về Hà Nội
bán giầy thuê. Vốn liếng, công việc của anh ta đổ bể, vì
thay vào mục đích bán giày, anh ta chỉ chuyên chú vào
những cặp chân và vị trí phía trên đôi chân của các cô
gái. Bề ngoài trông anh ta cũng được - tầm vóc cao vừa
phải, ngực nở, khuôn mặt xương xương dễ coi, nụ cười
có vẻ đa tình, ngoại trừ cặp mắt thường đỏ vì rượu và
mi mắt dường nhưbất động. Cửa hàng anh ta giải thể
với một đống giày dép, càng ngày càng lỗi mốt và quá
đát. Thế nhưng rồi anh ta vẫn bán hết nhờ môi giới qua
những bà nội trợ nhàn rỗi dễ phỉnh phờ và qua những
ông chồng khờ khạo. Nếu phải đi mua giày dép nhiều
nhiều anh mới có thể biết tài năng của những kẻ bán
giày, xem cách họ xỏ giày, lau giày, cởi giày và tán tỉnh.
Và có lẽ chính nhờ sự tán tỉnh này mà những cô Tấm
chân to đại (chăn trâu thì chân nhỏ làm sao được cơ
chứ!) cứ tưởng mình sắp thành hoàng hậu! (buồn cười
vì em đã có viết điều này trong một bài báo rất hay về
dạy Truyện cổ dân gian trong nhà trường phổ thông
trung học, để khi nào đưa anh coi thử).
Trong Tam quốc diễn nghĩa, nhân vật Lưu Bị thường
bị mắng là kẻ dệt chiếu đóng dép. Cho đến bây giờ,
chưa học giả nào lý giải được điều đó. Nó không đơn
thuần chỉ là sựkhinh miệt do nguồn gốc xuất thân và
phương tiện mưu sinh. Vì nếu đúng thì tại sao Quan
Vân Trường làm nghề bán thịt lại không bị các vua chúa
và các tay vũ sĩ rêu rao chửi bới? – Là vì bọn đóng dép
và bán giày thời đó cũng như thời La Quán Trung đều
luôn luôn giả trá, làm đểu và đánh tráo, vì bề ngoài
những đôi giày trông hệt như nhau, nhưng chúng sẽ
gây phiền phức không nhỏ, đặc biệt trong những tình
huống quan trọng như thiết triều hay lâm trận.
Vảlại những kẻ bán giày thường nhìn xuống đôi
bàn chân người khác nên họ khó tránh tưduy chỉ khuôn
vào một chiếc giày. Trong lịch sử tư tưởng, chẳng phải
các triết gia hiện sinh đã chế nhạo phái Heghel đi bằng
đầu và phái Macxit tư duy bằng chân đó sao? Bán dép
cũng thế. Không nịnh nọt, không vờ vĩnh, tán tỉnh,
đánh tráo – không thích. Thói quen mà. Vì vậy, nhìn từ
một khía cạnh nào đó, Tấm Cámlà câu chuyện phỉnh
phờ bịp bợm của những kẻ bán giầy, và Bộ quần áo mới
của Hoàng đế là câu chuyện đại bịp của bọn thợ may
múa may chế nhạo sự thật và cười vào mũi thiên hạ.
Tấm Cám là sự khát khao thèm muốn những gì mà hạ
tầng giai cấp không thểcó, và đồng thời là sự đan cài
hỗn hợp các vụ việc, các tính xấu và nết tốt, từ ghen
tuông đến xỏ nhầm giày, từ thật thà, chăm chỉ, hiếu đễ,
phúc hậu, đến thói ăn mắm và phương cách báo thù
quá nham hiểm và tàn bạo.
Em đã nhắc anh đọc lại phần nhận xét của Hàn
Tín về Hạng Vũ; ở đó trong cuộc trò chuyện với Tiêu
Hà, Hàn Tín nói, đại ý chê Hạng Vũ chỉ thành tâm hỏi
han những kẻ sổ mũi hắt hơi, hay hiếu hỉ– đó chỉlà
việc làm của hạng đàn bà - còn việc lớn như dụng được
nhân tài, thưởng công cho khanh tướng xứng đáng với
công trạng của họ, thể hiện phẩm cách rộng lượng của
một quân vương thì Vũ không làm nổi.
Có một nhà văn nào đó đã viết Hậu Chí Phèo,khá
thật. Chỉ nghe qua cũng thấy khá rồi. Anh cần đọc Bá
Dương, em có đấy, để thêm vào tư duy phản tỉnh. Được
đào tạo qua nhiều năm phát biểu theo tư tưởng chính
thống, nay cũng cần phản tỉnh một chút. Anh nghĩ sao?
Em bướng lắm đấy. Hồi trước không nhớ có việc
gì, MH đã nói em bố láo. Nhưng b ốláo thì có sao đâu.
Chỉ là láo cỡ bố thôi mà.
13h 13/9
Nhưng mà anh đã ngồi đâu; ở chiếu nào trong làng
văn đó, đểem còn tìm? hay là đến ngồi cạnh em như
trong đám cưới của con trai anh NTS ấy. Nếu có em, và
em lên diễn đàn, em sẽ nói tội nghiệp nhất là bọn trẻ,
bao giờ cũng bị các ông khốt bà khát đi kèm. NhưThơ
Mới ấy, sáng tạo thì làm sao mà dìu dắt được, mà cần gì
phải dìu dắt. Bởi vì tuổi trẻbao giờcũng mạnh hơn. Họ
có sẵn năng lượng sống và mơ ước, còn người già thì
chỉcó sẵn ảo tưởng và kinh nghiệm (nhưng trừ anh và
em ra nhé, bởi vì tình yêu đã khiến anh và em đi chệch
ra khỏi kinh nghệm, đúng hơn là em chẳng có kinh
nghiệm gì, còn anh thì kinh nghiệm trở nên vô dụng
- mà chính anh phát hiện ra điều này mới thú vị chứ,
không phải em đâu). Trưa nay em bận, làm cơm cúng
bố mẹ, và chuẩn bị đêm nay đón Trung thu trên sân
thượng. May ra tới 10h, mưa sẽ ngừng rơi. Em muốn
ngắm trăng thật tròn anh ạ.
Hôm nay em không buồn nữa vì anh sắp về rồi.
Em cảm thấy anh rất gần. Hay em mua một cái xe thể
thao để thỉnh thoảng tới thăm anh nhé? Từ 10 năm nay
em đã không đi xe đạp, có lẽ là từ sau khi mất cái xe
đạp Nhật. Em thấy nhớ, và bây giờ nó lại sống động
như gắn liền với em vậy.
Em gửi kèm ảnh. Đây là bông hoa có tên là Thiên
điểu. Nó thật khéo bắt chước một loại chim trời, đúng
không anh.
23h ngày 14/9
Anh yêu. 15 tháng 12 em mới vào Sài Gòn kia mà.
Hôm nay em mệt nhưng tràn đầy hạnh phúc. Cảm giác
yêu đương còn lại trong em thật ngọt ngào và bóng
đêm quanh em trở nên êm dịu hơn bao giờ hết. Càng
ngày em càng yêu anh và tình yêu này đã giúp em tìm
lại được niềm tin vào cuộc sống, vào người đàn ông
trong cuộc đời.
Chiều nay anh có kịp chuyến bay không? và có đủ
sức lực để làm bao nhiêu việc như thế không? Em thấy
mình hơi ích kỷ vì đã lấy hết tâm sức của anh và khiến
anh lúc nào cũng bận bịu về em. Không biết đêm nay
anh có đọc được thư em?
9h ngày 17/ 9
Bây giờ em mới lên mạng, trước khi ra khỏi nhà.
Cảm ơn anh vì đã yêu em. Em muốn ghé qua chỗ anh
một lát, không biết có kịp không, vì còn đi hội chợ với
một người.
Em muốn qua anh nhưng cô bé đi cùng em mãi
mới đến; từ 101 về đã là 11h30. Định mang bánh và vài
thứ nữa, và xem anh có khỏe không? Cảm giác không
gian trong em về mùa thu thật lạ, luôn tạo ra khoảng
cách giữa nơi này và nơi khác; và quãng cách cửa nó là
các không gian thu tràn ngập, các bức tranh thu chồng
xếp, bị bỏ quên, bị vùi lấp, hoặc đang mang một nỗi nhớ
nhung hay một niềm hy vọng nào đó. Ra khỏi THĐ, tắc
đường, nên em lại phải trở về nhà, chiều nay mới đi hội
chợ. Em đi nhé, anh yêu. Mùa thu hay thật, ánh mặt
trời buổi chiều hừng lên vàng rực nhưng không nóng
nữa, và trong hơi gió đã có chút sầu muộn như một
người con gái đa tình. Em đến 101, ai cũng khen đẹp,
và những người đã đọc bài báo về Tonxtoi đều nhớ và
muốn em viết nữa. Em bàn với các phóng viên Tạp chí
về phương pháp dạy văn học kèm theo mạng. Vấn đề
đặt ra là làm thếnào theo kịp tốc độ tư duy nghệ thuật
và công nghệ của các nước tiên tiến? Họ thích lắm. Đấy,
em sẽ viết như thế.
20h
Em về rồi, nhưng là đến Đại học báo chí, chứ không
đi hội chợ. Nhưng vì lẽ đó mà biết dược cuộc gặp sáng
mai của dân Sưphạm Vĩnh Phú, trường cũ nơi em dạy
học. Em đoán chắc sẽ vui lắm. Nhưng em sẽ phải nhịn
ăn từ nay tới trưa mai, và lát nữa đi photo mấy bài báo
để mai đem tặng.
Em vừa xem xong màn trình đấu cung phu của Lý
Tiểu Long, thắng võ sĩkarate Nhật Bản. LTL đánh vào
chỗ Không của đối phương bằng quyền cước, không chỉ
làm ngã đối phương mà còn làm đối phương không
phục hồi nguyên khí được - không thể bật dậy được.
Anh xem đi, từ 6h tối của HN2 mỗi ngày. Phim đóng
kém, nhưng võ thuật và triết thuật thì tạm được.
Em lo thứ ba anh không còn thời gian để về với em
đấy. Hãy tập trung vào công việc anh nhé. 10 ngày thôi
mà, Em đợi được.
18/9
Hôm qua và hôm nay anh làm gì? Có nhớ em không?
Em đi họp về và hơi mệt, bao giờ cũng vậy, chỗ
đông người mà. Nhưng em đã gặp lại những người
cần gặp nhất, nhiều ân tình nhất của Trường CĐSP
Vĩnh Phú. Bạn bè thì ít thôi. Trong số hơn 50 đại biểu
ngồi đó, em chỉ nhớ được tên không quá 10 người.
Nhưng rất lạ là các vị lãnh đạo và phu nhân của họ
còn rất nhớ em, trong đó có chị Hiền, vợ anh BĐĐ–
em trai đạo diễn Bùi Đình Hạc. Chị Hiền ngày xưa
xinh lắm, rồi vợ anh Khanh hiệu phó, ngày trước học
tại chức em dạy, người rất trẻvà rất xinh của một thời.
Cô Đoài, vợ bác Vũ Quá Hải hiệu phó của trường,
người có sách Toán ở Thư viện quốc gia - thì già hơn,
nhưng hiền hậu và yêu em lắm. Em cũng vậy; vì lại còn
cùng một Cơ quan Ban Cải cách Sư phạm nữa. Một chị
nữa tên Tâm, hơn em chừng hai tuổi, về Hà Nội trước
em, ngày xưa vẫn được gọi là Natasa vì dáng vẻ xinh
xắn của chị ấy… Mãi đến lúc nghỉ giải lao em mới
gặp được anh NG. Giao, xưa là thư ký riêng của TT
Nguyễn Cảnh Toàn, người đã giúp em vềBan CCSP
Bộ Giáo dục mà em đã kể chuyện cho anh nghe. Khi
em đến nhà cảm ơn, ngoài một bao thuốc lá Điện Biên
và một chai rượu cafe, còn chẳng có gì, thế mà anh
Giao nói: “Thôi cho anh xin bao thuốc, còn rượu em đem
về cho các bạn uống”. Đấy ngày xưa thế đấy. Quả là bây
giờ em muốn gặp lại mọi người để cảm ơn họ nhiều
nhiều. Chị Hiền vợ anh BĐĐ nói: “Mình vẫn nhớ lời
bạn nói: Không gian ở đây xanh, đến nỗi nhìn ai cũng thấy
xanh xao một cách thật là đẹp, nhất là những người đàn
bà”. Phu nhân của anh Khanh nói: “Bọn em gặp nhau
vẫn nhắc đến cô. Cô dạy thật là hay. Cô vẫn còn trẻ và đẹp,
không khác xưa là mấy”.Ai cũng nói thế anh à; nhưng
em biết em đã khác xưa rồi. Ngày xưa gầy gầy, và khi
nói đến trẻ đẹp thì không ai nói đến chữ“còn”, mà
nói: trẻ đẹp, tóc đen nhánh và mắt sáng long lanh. Có
một thế hệtrước em chừng mươi mười lăm tuổi, trông
họ rất đẹp và cao quý, khác hẳn cái vẻ tầm tầm phía
sau. Em không chú ý tới đàn ông nhưng mấy người
đàn bà bị béo và xấu đi nhiều lắm, kể cả người từng
là hoa khôi thời còn trẻ, tiếc thật. Có lẽ tại từ lâu họ đã
phải từ bỏ tri thức để đi buôn, hoặc tán dóc qua ngày,
tập thể dục thường thường hay chỉ ở nhà nội trợ hoặc
vì sinh kế phải làm nhiều việc khác.
(À mà hôm qua em thích nhất món cơm cà canh
cua, ăn năm quả liền ngon ơi là ngon, thế anh có biết
ăn không?). Em tặng bài báo cho một ít người, hy vọng
cùng nhớ lại ngọn lửa tri thức ngày xưa. Không biết
họ định quay về Trường ĐHSP để làm gì? Em định
khai triển phương pháp dạy học kết hợp mạng của
em, và cả tư tưởng địa - chiến lược nữa. Khoảng 3h
chiều nay em có một buổi dạy lớp tám gần nhà; chỉ
có ba học trò. Bố mẹ học sinh giàu lắm nhưng em chỉ
lấy 400 ngàn một buổi. Thôi em tạm biệt, lát nữa còn
dạy học.
19/9
Gửi TS. Văn Ngọc
Để tôn trọng tạp chí, anh cứ đểtên tác giả là HTH
đi. Như thế cũng khỏi phải chú thích gì cho mệt. Thống
nhất thế TS nhé. Vả lại nếu có ý kiến phản hồi, tác giả
có thể nhờ tạp chí mở diễn đàn chính thức tranh luận,
tiện hơn nhiều. Dân mạng nhiều tinh hoa, nhưng cũng
nhiều chợbúa, cẩn thận tránh xô xát vô ích.
Cảm ơn TS.
À ! PHH đáng lẽ phải chua thêm vào khảo luận
Tấm Cám rằng nếu Tấm Cám là trò bịp thành công
của những nghệ sĩ bán giầy, thì “Bộ quần áo mới của
Hoàng đế” sẽ là trò đùa tôn vinh những gã thợ may
thông minh lừa đảo. Cũng nhờ những gã thợ này mà
sự thật mới dần hé ra những giá trị đảo ngược, và hóa
ra những nhà văn châu Âu thích đùa và không nghiêm
trọng như những nghệ sĩ dân gian - tác giả của Tấm
Cám.PHH sẽtìm “Trẻ em và những nhà thông thái
siêu quậy” mà Hồn Việt đã đăng năm 2010.
Cảm ơn và tạm biệt.
22h30 ngày 20/ 9, tới Vũ Ngạn Chi
Em lên mạng, không thấy thư anh, thật là buồn.
Thểnào anh cũng nói: “Thì hôm qua anh đã viết cho em rồi
thôi”, y hệt như Hùng Phúc ngày xữa đã nói. Đêm nay
thằng cu Minh bay sang Mỹ, nhưng đến tháng 12 lại
về nghỉ đông rồi, vậy mà em vẫn thấy mắt cay cay làm
sao ấy. Nó mới mười bảy tuổi, đã vững vàng gì đâu.
Mà chẳng biết võ nghệ gì. Thứ ba anh không về đúng
không? Thôi để em tập sống không có anh cho quen đi,
mà cũng để anh đỡ bận nữa.
Gửi anh biểu tượng của vi tính và hoa Dạ thảo.
23h
Anh về thật à? Như thế thì vui quá. Em đang ủ
dột buồn rầu, ngủ mơ xem phim còn thấy nhân vật bị
người yêu phản bội. Tỉnh dậy thấy mình đang khóc.
Anh cố làm xong mọi việc để về với em nhé.
Những nhạc sỹ và những nhà bình thơ ngẫu hứng
làm sao viết được khi không có đề tài, và khi những đề
tài này chỉ bật lên từcuộc sống thường ngày, trong một
khoảng thời gian như mây bay? Em nghĩ rằng anh cần
chuẩn bị tốt cho chuyến đi , như sức khỏe, giấy tờ, tư
liệu, quần áo, tiền bạc.
Em dặn: Thứ tư ngày không tốt lắm, anh cẩn thận
kẻo mất đồ nhe. Còn tiền đừng để túi sau.
À em quên, đấy là hoa cánh bướm màu hồng. Anh
thấy những cánh mỏng màu hồng của nó bị gió thổi hơi
bạt đi một chút trông có dễ thương không? Rồi em sẽ lo
âu từ nay cho đến lúc anh tới Sài Gòn, thuê được khách
sạn, và tới lúc anh tới văn phòng luật. Buồn cười thật, vì
anh có phải trẻcon đâu, nhưng mà cứthế đấy.
Hoa đẹp quá, nhất là hoa hồng. Cảm ơn anh.
23h ngày 21/9
Anh về ít quá. Cũng như lần trước, em chưa kịp
yêu anh thì anh đã đi rồi.
Em muốn gửi bài của Ngô Bảo Châu cho anh,
nhưng lại không biết cách. Hoặc là em đã quên rồi anh
yêu ạ. Em sẽ không làm được gì, ngoại trừ nghĩ đến
anh và tình yêu của chúng ta. Ngày mai, tối mai, đêm
mai, có nghĩa là anh sẽ xa em một ngàn bảy trăm cây
số, nghĩa là gấp hơn 400 lần quãng đường hàng ngày
từ anh đến em. Sao mà xa thế. Nhưng anh yêu em đúng
không, và không thể không yêu em được. Em cũng thế.
HAYCE. Đố anh biết đây là chữ gì đấy?
Không biết khi nào anh mới có thể đọc thư em?

Bức thư thứ mười bảy

20h ngày 2/8
Anh nói nếu chỉ còn ba con gà, bị quạ, diều và
mắt cắt xơi, thì có gì đâu nhỉ? Anh nói vậy vì tâm hồn
anh giống như em một thời đã quên đi với sự đau khổ,
muốn từ chối không nhìn vào sự đau khổ và muốn
nhàn hạ; bởi ai đã qua sự đau khổ và tuyệt vọng đều
rất sợ nó, dù là sự đối diện trong tưởng tượng.
Em biết anh đã rất đau khổ, em cũng vậy; nhưng
em còn biết em đã cao hơn những kẻ đã làm em đau
khổ, kể cả cuộc đời này, và âm thầm chờ đợi một sự
phục sinh khác, cùng với những người thân yêu của
mình. Phải thú nhận rằng em có sức mạnh đó vì em
chưa yêu ai nhiều lắm, chưa mất công cho ai, và vì em
là một kẻ tự kỷ trong việc đề cao mình. Căn bệnh của
Lia, anh à, và rất trầm trọng. ... Nhưng có anh, em đang
thấy cuộc sống đáng yêu trở lại, và mình có thểviết
được một trường thiên tiểu thuyết mà tác phẩm có cái
tên muôn đời là ảo mộng... Em tiếc mình không có tài
như anh. Chỉ rung động như một đám dã quỳ màu
vàng cam trước cơn bão mà thôi.
Anh hãy gửi những bài anh viết vào hộp thư cho
em, em sẽ đọc hết. Qua anh em sẽ biết về nhiều việc mà
cuộc sống cần làm, và hiểu cuộc sống một cách thú vị
nữa. Anh biết đấy, em chẳng hiểu cuộc sống gì cả, hoặc
là chỉ hiểu nó qua sách vở, mặc dù điều đó cũng hay,
phải không anh?
Em vừa uống một cốc nước chè thật ngon, may ra
thì thức được nửa giờ nữa là cùng. Từ khi yêu anh, đêm
như là của cải thật sựcủa em, nếu ngủ đi, ai sẽ giữ kho
của cải vô giá đó? Nếu mất thì sao?
Nếu em hôn anh, nếu giờ này em còn hôn anh,
em cược rằng anh sẽ không ngủ được. Thôi ngủ đi anh
yêu dấu, bởi vì sáng mai những công việc lại chờ đợi
anh rồi.